Chương trước
Chương sau
Thời Sênh nắm lấy Ảnh Tế, đưa hắn lên trên thiết kiếm, điều khiển thiết kiếm rời khỏi nơi này.

“Cứu tôi...”

“Cứu tôi với, cứu tôi với!!”

Phía dưới không ngừng vang lên tiếng kêu cứu, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn thiết kiếm rời đi.

Tuyệt vọng, không nơi nương tựa, đau khổ đan xen thành một tấm lưới lớn, bao trùm lên tất cả mọi người.

Thời Sênh nhìn thấy Ảnh Sinh ở bên ngoài. Dù sao hắn cũng là một phần của Phượng Từ, cô đưa Ảnh Sinh lên cùng, bay ra ngoài thành phố ngầm.

Các lối ra ở thành phố ngầm đều chật kín người, chứng tỏ đợt tấn công này không phải chỉ là một nơi mà tất cả thành phố dưới lòng đất đều gặp họa. Tình hình trên mặt đất cũng không tốt đẹp hơn là bao, các loại sinh vật sa mạc khổng lồ đang tấn công mặt đất.

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Ông cụ Uất dường như chỉ trong phút chốc đã già đi mấy tuổi, “Hệ thống phòng ngự ở căn cứ Vinh Quang vẫn luôn là tốt nhất. Thứ đồ chơi này sao có thể dễ dàng vào đây được như vậy chứ?”

Họ còn không hề phát giác ra được điều gì.

“Có nội gián.” Thời Sênh ngồi bên cạnh, vẻ mặt lãnh đạm nhìn xuống phía dưới.

Nếu hệ thống phòng ngự đã không có vấn đề gì thì chắc chắn nguyên nhân xuất phát từ con người, có gì khó đoán đâu.

Mấy lần trước cũng chắc chắn là do có người cố ý sắp đặt, rất có khả năng hai lần tấn công gần đây đều là do cùng một người chỉ thị.

“Ai lại đi làm bạn với những thứ này chứ?” Lửa giận đã bắt đầu trào lên trong đôi mắt ông cụ Uất, “Những thứ này sẽ cướp đi tính mạng của tất cả mọi người.”

Không ai trả lời ông cụ Uất.

Thời Sênh là vì không biết nên không tiếp lời. Ảnh Tế đang nhìn xuống phía dưới như đang suy nghĩ điều gì. Ảnh Sinh còn đang ở trạng thái mơ hồ không quản sự đời.

Phía dưới khung cảnh hỗn loạn, Thời Sênh nhìn thấy Giản Ý trong đám đông. Bên cạnh cô ta là cô gái khi trước. Cô gái này tên là Giản Khiết, là em gái cùng cha khác mẹ của Giản Ý. Giản Ý không được sống yên thân ở Giản gia, một nửa nguyên nhân là vì mẹ kế, một nửa là do cô em gái này.

Giản Khiết nắm chặt lấy tay Giản Ý, sắc mặt trắng bệch, thỉnh thoảng lại có những động vật sa mạc nhảy ra khiến cô ta thét lên thất thanh liên tiếp, mấy lần liền suýt nữa còn liên lụy đến Giản Ý.

Căn cứ Vinh Quang rõ ràng là đã không còn cần thiết phải giữ lại nữa. Tất cả mọi người đều đã rút lui, Giản Ý và Giản Khiết cũng chạy về hướng xe của họ, nhưng Giản Khiết chốc chốc lại ngừng lại, đến khi họ chạy đến nơi thì trên xe chỉ còn lại một vị trí.

Giản Khiết không hề do dự đẩy Giản Ý ra, rồi trèo lên xe.

Giản Ý bị đẩy đến lảo đảo suýt ngã. Bên cạnh lại đang có bọ cạp độc, cô ta xoay người tránh né bọ cạp độc, chiếc xe khởi động, cát vàng tung bụi mù, kéo khoảng cách với Giản Ý càng thêm dài vô tận. Cho dù cô ta có xông đến đó với tốc độ cự ly ngắn 100 mét cũng không thể đuổi kịp được.

Thời Sênh đỡ trán, lại là cái trò cũ rích này.

Thật sự không thể hiểu nổi tư duy của mấy người đó. Nếu như trước kia đối phương moi tim móc gan ra cho cô, thì cô dẫn theo người ta là hết sức bình thường. Nhưng người đó trước kia chỉ hận cô đến chết, mà đến lúc đối mặt với sống chết cô vẫn đi cứu người đó, chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?

Lúc nào cũng có người nói nhân vật chính thật lương thiện tốt bụng, nữ phụ này thật ác độc, nam phụ kia thật đáng ghê tởm.

Nhưng sự thật là vầng hào quang của nhân vật chính đã bảo hộ cho nhân vật chính được phép lương thiện, cho dù họ có làm gì thì cũng vẫn có thể hóa nguy thành an.

Thế nhưng bia đỡ đạn mà dám đâm đầu vào chỗ chết thì chắc chắn chỉ có thể chết thật.

Có thể rút lui được thì sẽ rút lui hết, không thể rút lui được thì cũng gần như là chết. Vị nữ chính Giản Ý này chắc chắn sẽ không dễ chết như vậy. Cô ta dựa vào sức mạnh của mình giết hết tầng tầng lớp lớp vòng vây, sau đó gặp gỡ với Hạ Dạ trong một cuộc hội ngộ “tanh máu”.

Đây dường như là lần đầu tiên Hạ Dạ gặp Giản Ý. Thời Sênh rất nghi ngờ đây mới là nơi kịch bản thật sự bắt đầu.

Trước đây ở sa mạc, sau đó đáng ra phải có một cảnh hồi tưởng. Ví dụ như Giản Ý thực ra đã gặp Hạ Dạ từ lâu rồi, còn xảy ra một số chuyện không thể miêu tả được. Đến khi hai người ở bên nhau lâu rồi, chân tướng sẽ từ từ được hé lộ.

Hãy gọi bản cô nương là vua sáo lộ.

...

Thời Sênh tìm một nơi an toàn đáp xuống. Ông cụ Uất dường như vẫn bị chấn động vì việc căn cứ Vinh Quang bị tiêu diệt chỉ trong chốc lát. Thời Sênh không dám trêu chọc vào người già vào lúc này. Cô yên lặng ngồi xuống bên cạnh Ảnh Tế.

Ảnh Tế nắm tay cô, hơi dùng sức, “Chuyện hôm nay em thấy sao?”

“Chuyện lần trước có điều tra ra được điều gì không?” Thời Sênh không trả lời mà hỏi ngược lại.

Đầu ngón tay Ảnh Tế miết lên bàn tay Thời Sênh, “Không, không biết là ai đã thả rắn mối sa mạc vào bên trong.”

“Vậy anh thấy hai chuyện này có liên quan đến nhau không?”

“Có.” Ảnh Tế trả lời rất chắc chắn. Không thể có chuyện trùng hợp như vậy được, hai căn cứ đều bị xâm nhập bằng phương thức giống nhau.

Thời Sênh một tay chống cằm, “Vậy bây giờ có một vấn đề rất quan trọng.”

Ảnh Tế kéo tay Thời Sênh đặt lên bờ môi, dán lên đầu ngón tay cô hỏi: “Cái gì?”

Lòng bàn tay Thời Sênh nóng lên, khí nóng phả vào lòng bàn tay cô, tê dại vô cùng. Cô di chuyển tầm mắt, “Kẻ đứng sau sai khiến nếu không phải là con người thì thôi đi, còn nếu là người... thì việc hắn có thể sai khiến được những động vật sa mạc này là một tin tức không hề tốt chút nào.”

Trong sa mạc có đầy những sinh vật khổng lồ biến dị. Nếu có người có thể sai khiến được những sinh vật sa mạc này thì kẻ đó chính là vô địch.

“Em cảm thấy là ai?” Ảnh Tế đặt tay cô xuống, nắm hai tay vào nhau. Hắn đổi một cách hỏi khác, “Em nghi ngờ ai?”

“Hạ Dạ.”

Tuy Hạ Dạ là nam chính, nhưng lần nào hắn xuất hiện cũng quá trùng hợp. Trùng hợp đến mức khiến người ta không thể không nghi ngờ hắn được.

Huống hồ, không phải còn có sáo lộ nhân vật chính mới là trùm boss hay sao?

Cho nên bây giờ cô đoán là Hạ Dạ cũng không có gì là sai cả.

“Hạ Dạ?” Giọng ông cụ Uất từ phía sau vang lên, ngữ khí cổ quái, “Hoan Nhi tại sao cháu lại biết cái tên này? Cháu đã từng gặp Hạ Dạ rồi sao?”

“Sao vậy? Hạ Dạ rất nổi tiếng à?” Thời Sênh khó hiểu nhìn ông cụ Uất.

Ông cụ Uất dịch sang bên cạnh, tách Ảnh Sinh còn đang ngơ ngẩn ra, thần sắc lo lắng, “Cháu nói cho ông biết trước đã, cháu gặp Hạ Dạ lúc nào?”

“Thì... vừa nãy đó.” Thời Sênh kể lại một lượt chuyện gặp Hạ Dạ ở hội trường lúc trước.

Sắc mặt ông cụ Uất càng lúc càng khó coi, cuối cùng gân xanh trên trán nổi hết lên, miệng lầm bầm, “Hắn quay về trả thù... hắn quay về báo thù thật rồi...”

Thời Sênh: “...” Lại còn có kịch bản phụ nữa cơ à?

Hạ Dạ có lai lịch thế nào?

Ông cụ Uất đang ở trạng thái mất hồn, miệng lẩm bẩm mãi câu đó, ánh mắt không tập trung, dường như đang chìm vào trong ký ức xa xưa lắm.

“Anh quen biết tên Hạ Dạ đó không?” Thời Sênh chỉ có thể nhìn sang Ảnh Tế.

Ảnh Tế lắc đầu, hắn không quen biết tên Hạ Dạ nào hết.

Họ đều không biết tin, chỉ đành chờ ông cụ Uất khôi phục lại bình thường rồi hỏi chuyện.

Dù sao thì thân thế của nam chính chắc chắn là sẽ cực kỳ thảm thảm thảm thảm...

Nhìn ông cụ Uất, có lẽ nguyên nhân gây nên thân thế thảm thương của nam chính có lẽ cũng có phần của ông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.