Chương trước
Chương sau
Thời Sênh chém đứt gai độc sau lưng, đầu mày nhíu chặt lại rút phần còn lại của gai độc ra, thiết kiếm đâm xuống mặt đất, mặt đất nứt ra như mạng nhện.

Luồng khí vô hình bám lấy mặt đất lan rộng ra xung quanh, tạo thành một khu vực an toàn hình bán nguyệt.

Ngọn lửa thiêu đốt ở bên ngoài, nhưng làm thế nào cũng không lan được vào bên trong, ngay cả nhiệt độ cũng hạ xuống.

Độc dược của gai độc rất mạnh, chân tay Thời Sênh vô lực trượt xuống. Ảnh Sinh kịp thời dìu cô và Ảnh Tế nên cô mới không ngã xuống đất.

“Tiểu Hoan?” Ảnh Sinh đặt Ảnh Tế sang một bên.

Thời Sênh móc từ trong không gian ra một số loại đan dược để giải độc, mặc kệ có tác dụng phụ hay không, uống hết ngay lập tức, cho dù chỗ đan dược này không có tác dụng gì thì cũng có thể kéo dài được một thời gian, điều quan trọng nhất là phải tìm Nhị Cẩu Tử.

Nhị Cẩu Tử rất không muốn cho, nhưng nghĩ lại bóng ma tâm lý trước kia cô một lời không hợp liền chết đi, Nhị Cẩu Tử tuy không tình nguyện nhưng vẫn đành đưa thuốc cho Thời Sênh.

...

Hạ Dạ đứng ở một chỗ cao, ánh lửa phản chiếu trong con ngươi hắn, như lửa thiêu đồng cỏ. Cát vàng bay khắp trời, mênh mông ngun ngút.

Đến khi tất cả bụi trần rơi xuống đất, Hạ Dạ lộn vài đường xuống mặt đất.

Mấy người đồng thời đứng sau lưng hắn, “Chắc chắn là chúng chết mất xác luôn rồi, ngài Hạ có thể yên tâm được rồi.”

Một luồng gió nóng cuốn theo cát vàng thổi qua. Hạ Dạ nhắm mắt lại, cát đập lên mặt hắn nóng rát. Hắn hít sâu một hơi, nói: “Trong vòng một tháng, tôi muốn tất cả căn cứ đều không còn sót lại thứ gì.”

Mấy người quay sang nhìn nhau, đồng thời cúi người xuống, “Vâng.”

Hạ Dạ xoay người, gió cát lướt qua, có bóng người mông lung phía xa. Trong lòng Hạ Dạ kinh hãi, định thần nhìn sang, tà váy đen bay lên trong gió, thiếu nữ đang đạp gió đi đến.

Bóng đen lưu lại tàn ảnh trong không khí, đến khi Hạ Dạ phản ứng lại thì người đã đi đến trước mặt hắn. Thiết kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo từ phía trên rơi xuống, nhanh chóng phóng đại lên trong mắt hắn.

Hạ Dạ ngẩn người, cô ta lại có thể không nói một lời nào, trực tiếp ra tay luôn.

Thế này thì có khác gì với tập kích?

[...] Đây là tập kích theo cách quang minh chính đại.

Khi thiết kiếm đã sắp đâm vào cơ thể hắn, Hạ Dạ mới mạnh mẽ nghiêng người tránh né. Cát vàng dưới chân bay lên, tấn công thẳng vào tầm mắt Thời Sênh. Hắn nhân cơ hội quét qua vùng dưới chân Thời Sênh, nhưng hắn lại quét vào khoảng không.

Vừa rồi cô vẫn còn đứng trước mặt hắn, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Hạ Dạ nhanh chóng nhìn xung quanh, cát vàng rơi xuống chầm chậm vang lên tí tách, nhưng không có thân ảnh màu đen kia.

“Ngài Hạ, bên trên!”

Người ở phía sau gào lên một tiếng. Hạ Dạ ngẩng đầu lên, thanh kiếm kỳ quái đó từ phía trên rơi xuống, hàn khí ép thẳng vào lồng ngực hắn, tứ chi bỗng chốc trở nên nặng nề.

Trong lòng Hạ Dạ trầm xuống, hắn không thể chết như vậy được.

Tâm niệm Hạ Dạ vừa động, mặt đất bỗng nhiên trùng xuống, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách giữa hắn và Thời Sênh, phía dưới phần mặt đất trầm xuống đều là sinh vật sa mạc, các loại sinh vật sa mạc tập hợp lại với nhau, chỉ nhìn thôi đã đủ thấy tê dại cả da đầu.

Thời Sênh đứng sát đường biên, bình tĩnh móc quả cầu năng lượng ra ném xuống dưới.

Đùng đoàng.

Mặt đất run rẩy theo tiếng đùng đoàng này, cát không ngừng rơi xuống dưới.

Thời Sênh dùng tay hất bay những hạt cát vẩy ra, nhíu mày nhìn cái hố lớn do vụ nổ kia tạo thành. Xét theo mức độ lợi hại, chắc chắn Hạ Dạ còn chưa chết, cô còn phải tặng thêm một nhát kiếm nữa.

Thời Sênh giơ chân lên đi về phía đó, đi đến mép cái hố, bên trong chỉ có cát vàng, đừng nói đến Hạ Dạ, ngay cả rắn mối sa mạc cũng không nhìn thấy.

Nam chính đại nhân độn thổ rồi à?

Thời Sênh ngước lên nhìn sang bên kia. Người của Hạ Dạ ban nãy vẫn còn đứng đó. Đám người đó thấy Thời Sênh nhìn sang liền lùi lại phía sau.

Ở phía sau họ, bỗng nhiên cát trồi lên trên, Hạ Dạ được một người kéo lên. Những người khác lập tức tiếp tay, kéo người ra, bảo vệ Hạ Dạ tiếp tục lui về phía sau.

Người phụ nữ này sao lại đáng sợ như vậy chứ.

Đặc biệt là cái thứ phát nổ vừa nãy, đó không phải là đạn dược bình thường. Họ đứng cách xa như vậy mà vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của nó, lỗ chân lông trên người dựng ngược cả lên, toàn thân sởn da gà.

Thật quá đáng sợ...

Thế nhưng lúc này điều Thời Sênh nghĩ lại là – không phải là Hạ Dạ biết độn thổ, mà người của hắn có người biết độn thổ.

Cao thủ ở bên cạnh nhân vật chính.

Tức quá đi!

Kiếm của ông đâu!!

“Rút!”

Mấy người họ thấy tình hình không ổn, lập tức dẫn theo Hạ Dạ nhanh chóng rút lui. Một người trong đó đi phía sau, xây thành một bức tường cát ở giữa, chặn tầm nhìn của Thời Sênh lại, đến khi Thời Sênh đi qua đó đã không còn thấy tăm tích mấy người đâu nữa.

Đánh không lại thì chạy, đó không phải là nhân vật chính.

Có bản lĩnh thì quay lại đây xem nào!!

Mẹ kiếp một lũ thiểu năng.

“Khụ khụ...” Thời Sênh thấy khó chịu ở lồng ngực. Cô ôm ngực ho sù sụ, sắc mặt hết trắng lại xanh.

Nhị Cẩu Tử sao ngươi lại hố ông hả?

[Ký chủ, vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng rồi, thuốc này có tác dụng phụ, cô cố nhịn là được thôi.] Giọng Hệ thống phát ra nghe thấy rõ sự hả hê.

Nó cố ý đấy thì đã làm sao nào.

Dù sao thì cũng chỉ là mọi người cùng hại nhau thôi mà.

Thời Sênh ho hai cái, “Mi cứ đợi đấy cho ông.”

[...] Sợ quá đi mất.

Bản Hệ thống log out đây.

...

Sau khi hôn mê sáu giờ đồng hồ Ảnh Tế tỉnh lại đúng giờ. Hắn hoàn toàn không biết những sự kiện trọng đại đã xảy ra trong khoảng thời gian hắn hôn mê.

Nhưng hắn nhìn thấy Ảnh Sinh đen thui, giống như vừa bị lật đi lật lại để nướng trên lửa, đầu mày nhíu chặt lại, cởi áo khoác ra ném lên đùi Ảnh Sinh, che đi một bộ phận nào đó sắp không che lại được nữa.

Ảnh Sinh túm lấy chiếc áo, không dám nhìn Ảnh Tế.

“Ảnh Sinh.”

Ảnh Sinh cọ tường đứng lên, “Có.”

Ảnh Tế đỡ tường đứng dậy, ánh mắt nhìn Ảnh Sinh, “Tại sao lại đánh ngất anh?”

Giọng hắn vẫn không nghe rõ sự vui buồn, nhưng Ảnh Sinh biết hắn đang tức giận.

“Em...” Ảnh Sinh nhăn nhó, trên khuôn mặt nhem nhuốc tràn ngập sự hổ thẹn, “Em xin lỗi anh Ảnh Tế, em không cố ý, em chỉ là... em chỉ không biết phải làm thế nào thôi.”

Nếu hắn không làm gì hết, thì sẽ chỉ có thể giương mắt đứng nhìn mình bị vứt bỏ.

Ảnh Sinh và Ảnh Tế nói với nhau rất lâu, Thời Sênh từ đầu đến cuối đều không xuất hiện. Cho đến khi hai người nói xong, cô mới chậm rì rì cắn hạt dưa đi đến.

Ảnh Sinh cúi đầu đi qua người Thời Sênh, nhanh chóng biến mất trước mặt cô.

“Anh có sao không?” Thời Sênh xoa bóp cánh tay Ảnh Tế.

“Ảnh Sinh nói em bị thương rồi à?” Ảnh Tế lật tay lại nắm lấy tay Thời Sênh, ánh mắt nhìn cô dò xét, “Có nghiêm trọng không?”

Thời Sênh xoay một vòng, “Anh có thấy em giống như bị thương không?”

“Đừng gạt anh.”

Thời Sênh nhún vai, bây giờ đúng là cô không sao hết.

Cho nên không tính là gạt.

Ảnh Tế rõ ràng là không tin lắm, nhưng quan sát nửa ngày trời vẫn không nhìn ra Thời Sênh có điểm gì không ổn.

Ảnh Tế không nhắc nửa lời đến chuyện của Ảnh Sinh, Thời Sênh cũng không nhắc đến nữa, chỉ nói với hắn chuyện của Hạ Dạ.

Hai người đều rất mơ hồ về chuyện tại sao Hạ Dạ lại muốn tiêu diệt họ.

Hạ Dạ hành sự quá khác so với tác phong của nhân vật chính, cho nên Thời Sênh rất khó đoán được rốt cuộc tại sao hắn lại làm như vậy.

“Có khi nào có liên quan đến những thứ chúng ta đã nhìn thấy trước kia không?” Thời Sênh bỗng hào hứng, “Em biết được cách sử dụng lực tinh thần từ chỗ anh. Nói không chừng hắn sợ chúng ta có năng lực đặc biệt gì đó, cho nên mới ra tay trước để chiếm thế thượng phong.”

Một lúc sau Ảnh Tế mới đáp lại, “Có lẽ thế.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.