Chương trước
Chương sau
Yến Thanh Ti khinh miệt bĩu môi cười cười, vung tay áo lên quay người đi, cô hôm nay là cố ý thêu dệt chuyện đó, không đem Hạ Lan Tú Sắc tức chết đi thì không sống nổi.
“Cô đứng lại đó cho tôi, cô phải nói cho rõ ràng.” Sau lưng truyền đến một tiếng quát lớn.
Hạ Lan Tú Sắc thò tay định nắm tóc Yến Thanh Ti, có điều lần này cô sớm đã có chuẩn bị, lúc Hạ Lan Tú Sắc giơ tay ở lọn tóc còn chưa túm được thì nháy mắt, cô không xoay qua chỗ khác mà trở tay một cái hung hăng đánh vào trên mặt cô ta.
Yến Thanh Ti quát lạnh một tiếng: “Hạ Lan Tú Sắc cô đã đủ rồi đó, không chỉ một lần mà cứ cố khiêu khích ranh giới cuối cùng của tôi, cô đừng tưởng rằng đã từng giúp tôi một lần thì tôi sẽ vĩnh viễn nhường nhịn cô, nếu cô còn dám động  tôi  dù chỉ một lần, tôi sẽ làm cho tay của cô vĩnh viễn không nâng nổi nữa.”
Cái đánh vừa rồi của Yến Thanh Ti rất mãnh liệt, mu bàn tay và bàn tay đánh không giống nhau, mu bàn tay kỳ thật không phải là đánh mà là vung mạnh qua, giống như một cây roi quất qua, đánh thẳng khiến Hạ Lan Tú Sắc đứng không vững, thiếu chút nữa gục xuống, nửa mặt đều chết lặng, bên tai còn có chút ong ong, tay cầm lấy tóc Yến Thanh Ti cũng không tự chủ được buông lỏng ra.
Hạ Lan Tú Sắc ôm mặt, thân thể lung lay, giống như đau đớn khiến cô ta còn chưa kịp phản ứng với cái tát vừa rồi, mọi người xung quanh nhìn lại, không người nào dám nói chuyện.
Lúc trước, Hạ Lan Tú Sắc hét to hướng về phía Yến Thanh Ti, tất cả mọi người đều nghe được, đối với cô ta vô cùng bất mãn, vì vậy hôm nay Yến Thanh Ti đánh một cái tát kia, ngược lại không ai cảm thấy không đúng, mọi người đều suy nghĩ là cô ta lại tác quái, khiến Yến Thanh Ti không muốn nhịn nữa, vì vậy liền đánh cô ta một cái.
Mọi người trong lòng đều không có ý nghĩ đặc biệt gì, chỉ cảm thấy bản thân Hạ Lan Tú Sắc thật đáng đời.
Cô đúng là một kẻ không biết điều, lại vẫn một mực khiêu chiến Yến Thanh Ti, người ta không chấp nhặt đối với cô, cô còn đạp lên mặt mũi.
Nửa bên mặt Hạ Lan Tú Sắc bị đánh thành đỏ, khóe môi cũng rạn nứt một ít, trong đầu của cô ta đều là chuyện Yến Thanh Ti nói Lí Nam Kha và Hạ Lan Phương Niên kết hôn.
Cô ta một mực lặp lại: “Cô nói bậy, cô nói bậy...”
Trong mắt Yến Thanh Ti hiện lên mỉa mai, lúc ban đầu mới biết Hạ Lan Tú Sắc, cô chỉ cho rằng đối phương chính là một cô bé sùng bái anh trai mình, thế nhưng càng về lâu về dài, cô mới chậm rãi phát hiện, Hạ Lan Tú Sắc đối với Hạ Lan Phương Niên không đơn thuần chỉ là tình anh em.
Ánh mắt cô ta nhìn anh, không chỉ là sùng bái, còn có... ái mộ!
Lúc ban đầu Yến Thanh Ti cũng chỉ là có chút nghi ngờ, dù sao người ta cũng là anh em, cô không muốn nghĩ xấu, hơn nữa lúc trước Hạ Lan Tú Sắc cũng một mực kiềm chế.
Nhưng từ khi Lí Nam Kha và Hạ Lan Phương Niên bắt đầu vướng mắc, kèm theo tình cảm hai người tiến triển, biểu hiện của Hạ Lan Tú Sắc liền càng ngày càng quá khích, đó căn bản không phải là cái một người em nên làm, cô ta đối với Lí Nam Kha hoàn toàn là ghen ghét, trả thù cuồng loạn nhanh muốn điên rồi.
Sau khi hai người kia cùng một chỗ, Hạ Lan Tú Sắc liền vẫn muốn phá hoại khiến hai người phải chia tay.
Thế nhưng mặc kệ cô ta làm thế nào, tình cảm Lí Nam Kha và Hạ Lan Phương Niên ngược lại bởi vì cô ta phá hoại lại càng thêm sâu sắc, cũng là trong họa có phúc.
Trong lòng Hạ Lan Tú Sắc là tình cảm vặn vẹo bệnh hoạn, một mực phát triển trong lòng cô ta, không có người cắt đứt, loại áp lực tình cảm vi phạm luân lý sai lệch này chính cô ta cũng biết không có khả năng thành sự thật, nhưng cô ta lại càng không thể để cho người nào đến cướp đoạt Hạ Lan Phương Niên với mình, vì vậy cô ta chỉ biết càng ngày càng điên cuồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.