Chương trước
Chương sau
Ánh mắt của Mộ Dung phu nhân cay xè như có bụi bay vào mắt, bà nói: “Anh nói sẽ bồi thường cho em nhưng anh lại phụ em, anh chưa từng làm được một chuyện gì mà anh hứa cả…”
Thanh âm của bà khàn khàn, mỗi câu nói đều thô ráp như người ta chà thân thể mình lên sàn nhà, khiến cho người ta có cảm giác đau đớn khôn tả.
Trong nhà xác rất lạnh, Quý Miên Miên lạnh tới mức run lẩy bẩy, thanh âm của Mộ Dung phu nhân càng làm cho cô thấy khổ sở trong lòng.
Cuộc đời này, đau khổ nhất chính là cùng người mình yêu sinh ly tử biệt.
Quý Miên Miên ôm lấy người Mộ Dung phu nhân. Một người bình thường như cô ở trong này một lúc còn không chịu nổi, huống chi là Mộ Dung phu nhân đang rất suy yếu, đã rất lâu rồi bà ấy chưa ăn gì.
Cô nói: “Phu nhân, chúng ta ra ngoài đi thôi.”
Mộ Dung phu nhân lắc đầu: “Mẹ muốn ở đây với ông ấy một lúc. Lúc ông ấy còn sống mẹ không thể tới gặp ông ấy, mẹ nghĩ ông ấy còn có thể chống đỡ được, nhưng mà… mẹ không ngờ ông ấy lại nhẫn tâm mà ra đi như thế.”
Quý Miên Miên ngẫm lại rồi nói: “Phu nhân, dù thế nào thì hiểu lầm giữa mẹ và tiên sinh cũng đã được giải khai rồi, ít nhất mẹ cũng biết ông ấy luôn yêu mẹ, không phải phu nhân Jones kia, mẹ trả giá bao nhiêu năm thế cũng không hề uổng phí. Tiên sinh… ông ấy không lừa mẹ, mẹ đã biết rồi mà.”
“Đúng thế, ông ấy không gạt mẹ, không hề gạt mẹ.”
“Cứ ra ngoài trước đi phu nhân à, giờ mẹ cần phải ăn gì đó. Con nghĩ tiên sinh cũng không muốn thấy mẹ thế này đâu. Đi thôi…”
Lời này của Quý Miên Miên rốt cuộc cũng xúc động được tới Mộ Dung phu nhân, một lúc sau, rốt cuộc cô cũng đưa được bà ra khỏi nhà xác.
Sau khi đi ra liền gặp Mộ Dung Miên, anh mang đồ ăn cho hai người.
Mộ Dung phu nhân lắc đầu, bà ăn không vào.
Quý Miên Miên nói: “Cố gắng ăn một chút thôi, tiên sinh hy vọng có thể nhìn thấy mẹ sống một cuộc sống thật tốt.”
Được Mộ Dung Miên khuyên bảo, rốt cuộc bà cũng ăn được một chút.
Chờ bà ăn xong, bác sĩ kiểm tra thấy tình trạng sức khỏe của bà đã có chuyển biến tốt mới lấy ra một phong thư, đưa cho bà: “Phu nhân, đây là… thư tôi tìm được dưới gối của tiên sinh, là viết cho bà. Một tháng vừa rồi, mỗi lần tiên sinh khỏe lại một chút là đều lấy bút ra viết thư, phong thư này phải viết rất nhiều lần mới xong.”
Mộ Dung phu nhân run rẩy cầm lấy lá thư, bà cơ hồ đã quên cả thở rồi.
Chữ viết trên thư rất lộn xộn, có thể thấy được người cầm bút viết thư này tay yếu tới mức nào.
Thật lâu sau, xem thư xong, Mộ Dung phu nhân dần dần co rúm người lại, Quý Miên Miên định tiến lên an ủi bà nhưng bác sĩ lắc đầu.
Lát sau, cô nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Mộ Dung phu nhân, sau đó tiếng khóc càng lúc càng to hơn, đến cuối cùng trở thành gào khóc như một đứa trẻ.
Bà nói: “Em hối hận, em hối hận rồi… Em không nên không đến thăm anh, em không nên nghi ngờ anh… Em thật sự hối hận…”
Quý Miên Miên nghe Mộ Dung phu nhân khóc thì cực kỳ khó chịu, nước mắt cũng rơi xuống từ lúc nào.
Cô giật nhẹ cánh tay của Mộ Dung Miên.
Mộ Dung Miên cúi đầu nhìn thấy nước mắt trên mặt cô thì vươn tay ôm cô vào lòng: “Anh sẽ không rời khỏi em.”
Quý Miên Miên nói bằng giọng mũi nghèn nghẹt: “Đi an ủi bà ấy một chút đi.”
Mộ Dung Miên lau nước mắt cho cô: “Vậy em đừng khóc nữa.”
Quý Miên Miên gật đầu.
Mộ Dung Miên đi tới trước mặt Mộ Dung phu nhân: “Người đã chết không thể sống lại.”
Nhưng anh vừa nói xong, Mộ Dung phu nhân liền đột nhiên ôm chầm lấy anh, khóc lớn: “Randy, mẹ chỉ còn con, mẹ chỉ còn có mình con…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.