Chương trước
Chương sau
Mộ Dung Miên liếc nhìn phu nhân Jones đầy châm chọc khiến bà ta cảm thấy vô cùng bất an.
Người diễn trò ngày hôm nay, phu nhân Jones đã tìm được từ vài ngày trước, cảm thấy tính toán không còn điều gì sơ hở mới báo Mộ Dung Thuý Đình gọi người tới đây.
Bà liếc mắt nhìn Mộ Dung Thuý Đình, bà ta lập tức quát lớn: “Mộ Dung Miên, mày không cần chống chế nữa, tao đã có chứng cớ vô cùng xác thực, mày chỉ là một đứa con hoang mà lại trở thành Mộ Dung đại thiếu gia suốt bao nhiêu năm qua. Đây chính là nỗi sỉ nhục cho gia đình chúng ta.”
So sánh với Mộ Dung Thuý Đình đang sục sôi căm phẫn, Mộ Dung Miên chỉ nhẹ nhàng, bâng quơ, giống như không hề coi đây là vấn đề to tát, anh chỉ châm chọc: “Xét nghiệm cha con? Thứ giấy tờ xét nghiệm này muốn giả mạo thì quá dễ dàng. Nếu cô muốn xem cô có bao nhiêu phần trăm là em gái ruột của cha tôi thì cô muốn giấy xét nghiệm có tỷ lệ bao nhiêu, tôi đều có thể đưa tới.”
Mộ Dung Thuý Đình nổi cáu: “Mày nói nhăng nói cuội làm gì, sự thật đã rõ ràng, tao không cho phép mày lừa dối mọi người, càng không cho phép Mộ Dung gia chúng tao giao cho một đứa con hoang như mày.”
Mộ Dung Thuý Đình kéo chàng trai bên cạnh, nói: “Không phải sợ, ngẩng đầu lên, nói cho mọi người biết cháu là ai?”
Chàng trai này dường như có chút nhát gan, nhỏ giọng nói: “Cháu là… Oliver.”
Mộ Dung Thuý Đình cao giọng nói: “Đây là Oliver, nó mới là huyết mạch của anh trai tôi, còn Mộ Dung Miên không phải do anh trai tôi sinh ra, chàng trai này mới là thiếu gia chân chính của nhà Mộ Dung.”
Mộ Dung phu nhân tức đến run người, bà muốn nói nhưng yết hầu lại không thể phát ra âm thanh.
Quý Miên Miên đỡ lấy cánh tay bà, nhỏ giọng nói: “Mẹ, không cần lo lắng, sẽ không có việc gì đâu.”
“Nhiều năm trước, anh trai tôi và thư ký từng có một đoạn tình cảm, sau này khi cô thư ký kia rời khỏi công ty thì đã mang, sau khi sinh hạ Oliver không bao lâu thì qua đời, đứa cháu đáng thương này của tôi lớn lên ở cô nhi viện, còn tên Mộ Dung Miên chiếm thân phận của nó lại sống an nhàn sung sướng, làm đại thiếu gia của Mộ Dung gia. Nhưng may mà Thượng đế phù hộ, cuối cùng tôi cũng đã tìm được đứa nhỏ, giờ phải để hai người bọn họ về đúng vị trí của mình.”
Mộ Dung Miên gật đầu, còn nói: “Cô nói không sai, còn gì nữa thì cứ nói hết ra.”
Anh đúng thật không phải con trai của Mộ Dung Chí Hoành, anh cũng lười phản bác bà ta, dù sao, thắng lợi cuối cùng là ở việc điều động nhân sự nội bộ, bà ta đã muốn diễn trò thì anh sẽ cho bà ta sân khấu để diễn thoả thích.
Cổ đông đều là những người có lý trí, nói: “Nếu chuyện này là thật, việc người thừa kế này cần phải xem xét lại. nhưng… tôi nghĩ không thể dễ dàng kết luận như vậy được.”
Mộ Dung Thuý Đình kêu gào: “Tôi là em gái ruột của anh trai tôi, nếu Oliver không phải là con của anh ấy, tôi sẽ để yên cho một đứa con hoang, không cùng huyết thống kế thừa gia nghiệp tổ tiên hay sao? Điều này có gì nữa mà không thể kết luận?”
Mộ Dung Miên thản nhiên nói: “Cháu có phải con cháu nhà Mộ Dung hay không, tạm thời không đề cập tới chuyện này, nhưng chỉ cần cha cháu đồng ý cho cháu thừa kế thì cháu hoàn toàn có thể ngồi trên vị trí chủ tịch.”
“Mày đừng hy vọng nữa, anh trai tao đã biết mọi chuyện rồi.”
Mộ Dung Miên mỉm cười: “Điều ấy nghĩa là, chuyện mà các người làm hôm nay – cha cháu đã biết từ lâu sao?”
“Đương nhiên biết.”
Phu nhân Jones chợt cảm thấy có điều không ổn.
Lại nghe thấy Mộ Dung Miên nói: “Nhưng mà… sao cháu thấy đáp án lại không phải như vậy?” Nói rồi, anh liền hướng bộ máy tính nói: “Theo dõi lâu như vậy, ba cảm thấy hôm nay diễn thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.