Chương trước
Chương sau
Quý Miên Miên không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Mộ Dung phu nhân đột nhiên từ trung tâm thương mại chạy đến đến bệnh viện, lại còn nói ra những lời như thế với chồng mình.
Đã đến Anh lâu như thế, Mộ Dung phu nhân chưa bao giờ đến thăm Mộ Dung Chí Hoành, điều đó có thể cho thấy, giữa hai vợ chồng họ chắc chắn có vấn đề, còn vấn đề là gì thì sao cô biết được.
Nhưng sau khi cô nói hôm nay đã gặp phu nhân Jones, Mộ Dung phu nhân chợt thay đổi, chẳng lẽ... là bởi vì người đàn bà đó?
Quý Miên Miên ở bên cạnh rất lo lắng, thật sự không biết phải làm thế nào?
Cô vội lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhắn tin cứu mạng đến Mộ Dung Miên.
Nhưng nào ngờ, Mộ Dung Miên chỉ trả lời lại một câu: Không cần lo, cứ để mặc họ!
Quý Miên Miên...
Không phải chứ? Như vậy e rằng không tốt lắm đâu?
Quý Miên Miên chấn kinh, Mộ Dung Chí Hoành cũng chấn kinh, ông không dám tin mà nhìn Mộ Dung phu nhân, một lúc sau mới gọi tên bà ấy: “Văn San... bà... sao thế?”
Mộ Dung phu nhân lạnh giọng nói: “Đừng gọi tên tôi, ông không xứng!”
“Văn San, bà... sao thế?”
Sắc mặt Mộ Dung phu nhân lạnh băng, trong đôi mắt đỏ hồng chất chứa vào tia hung hiểm: “Không sao hết, hôm nay tôi đến là để nói với ông, ông sống đủ lâu rồi, không cần thiết sống thêm nữa.”
Đối với việc bà ấy đột nhiên đến, đột nhiên nói muốn giết mình, Mộ Dung Chí Hoành cảm thấy vô cùng khó hiểu, ông không dám tin bà ấy sẽ thật sự giết mình.
“Văn... San, bà... nói rõ với tôi xem, chuyện gì vậy?”
Ông ta đột nhiên hỏi Quý Miên Miên: “Nói cho tôi biết, có phải cô... đã làm gì không?”
Mộ Dung phu nhân ngắt lời ông: “Ông không cần chuyện gì cũng đổ lên đầu người khác, mà không chịu nghĩ thử xem bản thân mình đã làm sai điều gì? Tôi đã chịu đủ rồi, tôi còn có một chuyện muốn nói với ông, ông đừng hòng nghĩ tới việc đem con gái ả đê tiện kia gả cho con trai tôi, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì tôi và ả thề không đội trời chung.”
Quý Miên Miên vừa nghe đã hiểu, thì ra Mộ Dung phu nhân và phu nhân Jones đúng là có hiềm khích.
Nhìn dáng vẻ ắt không phải là chuyện bé gì.
Cô nghĩ tới dáng vẻ của phu nhânJones, lại nhìn lại Mộ Dung phu nhân, tính toán sơ lược, dĩ nhiên là cô sẽ đứng về phía mẹ chồng giả rồi.
Dáng vẻ giả tạo của phu nhânJones, cô quả thật không thể nhìn vừa mắt được, không phải tiện nhân thì còn là gì nữa?
Lại còn muốn giành chồng với cô, hừ, tìm một cơ hội không lấy bao tải đập bà ta là không được mà.
Sau một hồi kinh ngạc, mắt Mộ Dung Chí Hoành lóe qua một tia hoảng loạn, ông hỏi: “Văn San, có phải... bà đã hiểu lầm gì không?”
Mộ Dung phu nhân ngẩng đầu cười lớn, từ trong tiếng cười của bà, Quý Miên Miên có thể nghe ra sự thê lương chứa trong đó.
“Hiểu lầm? Ha ha... ông tưởng tôi không biết sao? Ông tưởng tôi thật sự không hề biết gì sao?”
Mộ Dung Chí Hoành hổn hển giải thích: “Văn San, bà nhất định... hiểu lầm gì đó rồi.”
“Ông không cần giải thích gì với tôi hết, mối quan hệ của hai người tôi không thèm để ý, nhiều năm qua ông đem tôi ra làm bia chắn, tôi cũng không hận ông, dù sao nếu không có thân phận bia chắn đó tôi cũng sẽ không có cuộc sống như hôm nay, tôi rất cảm ơn ông, nhưng ông tuyệt đối đừng nên đụng tới con trai của tôi!”
Mộ Dung Chí Hoành ho không ngừng, cả khuôn mặt đểu đỏ bừng lên, “Tôi... không có...”
“Im đi! Đứa con gái của ả đê tiện kia muốn gả cho con trai tôi sao, mơ tưởng viển vông. Nếu ông dám để cô ta bước vào cửa nhà này thì qua ngày thứ hai tôi sẽ cho cô ta chết tức thì!”
Quý Miên Miên rụt người, cô cảm thấy hối hận khi qua đây rồi, ân oán tình thù của hai người già cô quả thật không nên nghe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.