Chương trước
Chương sau
Mộ Dung Chí Hoành không nói gì, mắt ông lướt nhìn hai người họ.
Sau đó nhắm mắt, thở dài một tiếng.
Mộ Dung Miên vỗ nhẹ tay Quý Miên Miên, kêu cô ra ngoài đợi anh, anh có vài câu muốn nói riêng với Mộ Dung Chí Hoành.
Quý Miên Miên gật đầu: “Ba, con ra ngoài trước, ngày mai con lại tới thăm người.”
Mộ Dung Chí Hoành dĩ nhiên không để ý đến cô, nhưng cô cảm thấy điều đó không quan trọng, quay người ra khỏi phòng bệnh.
Đợi sau khi cô đi khỏi, Mộ Dung Chí Hoành mới mở mắt, hỏi: “Con…thích cô ta đến thế?”
Mộ Dung Miên mỉm cười, gật đầu: “Vợ là do chính con cưới về, nếu không thích thì tại sao con lại cưới cô ấy? Ba hiểu con mà, con là một người rất cố chấp, con tin vợ con là người tốt nhất, tốt hơn bất kỳ ai trên thế giới này, cho dù ba có là cha con, con cũng sẽ không để ba chia cắt chúng con.”
“Ba… cũng vì… muốn… tốt cho con.”
Mộ Dung Miên bình tĩnh nói: “Nhưng con đã trưởng thành, bây giờ con không cần “tốt cho con” này của ba, hơn nữa kết quả của việc này thật sự có thể khiến con trở lên tốt hơn không? Ba thấy phu nhân Jones thật sự có thể giúp đỡ con sao? Thứ họ muốn chẳng qua cũng chỉ là tiền của nhà Mộ Dung. Theo như con biết, ông Jones đang chuẩn bị tham gia vào cuộc bầu cử tiếp theo, ba muốn con và nhà họ liên hôn chẳng qua chỉ là đem lũ trùng hút máu đổi sang nhà khác mà thôi.
“Cho… dù là… bầu cử, nếu như ông ấy trúng tuyển, sẽ rất... có... lợi... cho nhà... chúng ta.”
Mộ Dung Miên thật lòng cảm thấy Mộ Dung Chí Hoành chắc là do tuổi đã cao nên tư duy không còn rõ ràng, không thể suy nghĩ hết toàn diện vấn đề.
Anh nói: “Ba, ba là người Hoa, người khác với những người nước ngoài tóc vàng mắt xanh xung quanh, ba cảm thấy họ có thể cho ba làm tới chức thủ tướng không? Ba có tin hay không, chỉ cần họ trúng tuyển, nhà Mộ Dung sẽ là người đầu tiên họ muốn xử lý nhất.”
“Đến lúc đó, con và... Jessica...”
“Thời buổi bây giờ, kết hôn có là gì? Kết hôn rồi chẳng lẽ lại không thể ly hôn sao? Hôn nhân chẳng qua chỉ là một kiểu thủ đoạn mà thôi, điều này chắc người hiểu rõ hơn con!” Mộ Dung Miên bình tĩnh nhìn thấu ý muốn của Mộ Dung Chí Hoành.
“Ba...”
Mộ Dung Miên không muốn kích động ông, dù sao tuổi đã lớn lại còn nằm trên giường bệnh, không thể kích thích ông ấy được.
Nhưng ông ấy đôi khi cũng có có lúc không được tỉnh táo.
Anh nói: “Con biết điều ba lo lắng là gì, ba đang lo con không có năng lực, lo lắng con đấu không lại những người đó, nhưng ba lại không muốn xuống tay với những người đó, ba muốn một danh tiếng tốt, ba hy vọng sau khi ba đi rồi, người khác sẽ nói về ba như một người nhân nghĩa, nhưng...”
“Ba, sự nhân nghĩa của người sẽ để lại gánh nặng cho con trai ba, ba dường nhưng không ý thức được rằng nếu như có cơ hội, những người đó sẽ làm cho con chết trăm vạn lần.”
Mộ Dung Chí Hoành muốn nói, Mộ Dung Miên nói tiếp: “Ba không cần nói gì hết, để con nói trước đã. Con nghĩ ba đã biết việc con đá hết đám người kia rồi, bởi vì con không muốn ba nhìn thấy cảnh vương quốc do một tay ba dựng lên bị đám người kia nuốt trọn. Việc đó không phải do con nghĩ nhiều mà họ đã làm điều đó rồi, nếu như lần này con không xuống tay thì công ty hôm nay đã không phải do con hay mẹ con quyết định, hoặc... có khi ba cũng chẳng thể nằm ở một bệnh viện tốt thế này để tiến hành trị bệnh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.