Chương trước
Chương sau
Quý Miên Miên không muốn chọc tức Mộ Dung Chí Hoành, cô cũng khá đồng tình với ông lão trước mắt này.
Từ góc độ của ông ấy mà xét, ông ấy không hề sai, thậm chí còn một lòng nghĩ cho con, sợ rằng sau khi mình chết thì con trai sẽ bị người khác bắt nạt, nên mới muốn tìm một người vợ có thể giúp đỡ con trai mình.
Nhưng ông ấy lại không biết rằng, đứa con duy nhất của mình đã chết rồi.
Vừa nghĩ tới đây, Quý Miên Miên càng không thấy ác cảm với ông lão trước mắt này, từ nhỏ ba mẹ cô đã dạy cô làm người phải biết nghĩ đến người khác.
Tuy cô không ghét ông nhưng cũng không thể thánh mẫu đến mức đồng ý yêu cầu đó.
Nếu như hai người thật lòng yêu nhau sao có thể nỡ rời bỏ đối phương, rồi nhìn người ấy đi cưới người khác?
Bản thân nghĩ muốn tốt cho anh ấy, có thật sự là muốn tốt cho anh ấy hay không?
Không hẳn thế, lấy một người không yêu, chẳng khác nào dùng hạnh phúc cả đời để đánh đổi, mà cái giá của nó lại quá lớn đi!
Nếu như thật lòng thích nhau, thì mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu gian khổ, cho dù dưới chân có cắm đầy chông gai thì cũng đều sánh bước cùng anh ấy, tin tưởng anh ấy và cũng tin tưởng chính mình.
Hơn nữa, cô đã mất đi anh ấy một lần, nên không ai có thể hiểu được nghĩa của hai chữ trân quý hơn cô.
Mộ Dung Miên bây giờ là giả, anh ấy càng không phải con trai ruột của Mộ Dung Chí Hoành, cô không thể vì ông ấy mà hy sinh hạnh phúc vốn không dễ dàng gì của hai người.
“Cô… cô…” Mộ Dung Chí Hoành bị tức đến thở dốc, nằm run lấy bẩy trên giường.
Mộ Dung Miên không dám nói gì nữa, sợ không cẩn thận lại làm ông ấy tức thêm.
“Xin lỗi, tuy lời con nói có hơi quá khích, ngữ khí cũng không được tốt lắm…nhưng đó đều là lời thật lòng của con, con biết ba vì muốn tốt cho Mộ Dung Miên, nhưng nếu thật sự tốt, xin ba nãy đứng vào lập trường của anh ấy mà nghĩ được không? Cho dù con rời đi thật, cho dù anh ấy làm theo ý ba lấy cô Jessica kia, vậy anh ấy có thể hạnh phúc không?”
“Con rất muốn hỏi ba một câu, ba thật lòng thương yêu con trai mình hay… lo lắng… sau khi ba chết đi, Mộ Dung Miên sẽ không giữ vững được gia sản của nhà Mộ Dung?”
Vốn dĩ, Quý Miên Miên muốn xin lỗi, nhưng lại không thể khống chế được cái miệng của mình.
Làm cho ông ta càng thêm tức điên người, hai mắt trợn ngược, miệng toàn phát ra tiếng ú ớ, cả người bắt đầu co giật.
Quý Miên Miên giật bắn mình: “Con xin lỗi, xin lỗi, con… con… ây da, thôi con không nói nữa, càng nói… càng sai. Ba, người đừng so đo với con, đầu óc con đơn giản lắm... Con đi kêu bác sĩ giúp người, người tuyệt đối đừng xảy ra chuyện nhé!”
Cô nói xong muốn chạy ra ngoài, nhưng chợt nghe thấy hai chữ phát ra từ cổ họng ông: “Đứng… lại…”
Quý Miên Miên dừng chân, buồn bực nói: “Ba à, ba… thôi con vẫn nên đi kêu bác sĩ thì hơn, nếu lỡ như ba bị con làm cho tức chết, chắc con… con phải nhảy từ lầu này xuống mất thôi.”
“Cô… cô…”
Quý Miên Miên vội vàng nói: “Người từ từ nói, đừng vội.”
Sau một hồi hít thở ông ấy mới bình ổn lại một chút, lập tức lại dùng sức nói: “Cô…chẳng hiểu… gì hết!”
Quý Miên Miên gật đầu liên tục: “Vâng vâng vâng, con không hiểu gì hết, nhưng con nghĩ người nên biết, sau khi nắm quyền, anh ấy đã đuổi hết đám người kia ra khỏi công ty, tuy họ gây rối rất ghê gớm, nhưng công ty bây giờ không phải mọi thứ đều đang rất tốt hay sao?”
Mộ Dung Chí Hoành hổn hển đáp: “Các người là lũ… thiển… cận.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.