Chương trước
Chương sau
Mộ Dung phu nhân quay ra nhìn Mộ Dung Thúy Đình, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh.
Bà ta gả tới nhà Mộ Dung đã nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên bà ta được chứng kiến Mộ Dung Thúy Đình thảm thế này, thật sự làm cho người ta thấy sung sướng.
Lần đầu tiên Mộ Dung phu nhân cảm thấy Mộ Dung Miên đưa Quý Miên Miên sang đây thật sự là rất sáng suốt, có một người như thế ở đây thì còn cần sợ ai chứ?
Giờ bà nhìn Quý Miên Miên cũng cảm thấy rất thuận mắt, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì Mộ Dung Miên tìm được một bạn gái như thế, tốt lắm, lực sát thương rất cao.
Bà ta đi tới trước mặt Mộ Dung Thúy Đình, nói: “Thật không ngờ cô cũng có ngày hôm nay.”
Máu vẫn chảy ra từ khóe miệng Mộ Dung Thúy Đình, ngày thường bà ta khinh thường nhất chính là Mộ Dung phu nhân, bà ta gian nan mở miệng mắng: “Bà… tiện nhân…”
Mộ Dung phu nhân nhíu mày, tâm tình cực kỳ tốt, cười nói: “Cô cứ tùy tiện mắng, tôi không sao hết, dù sao tôi cũng không phải chịu đau.”
Mộ Dung Thúy Đình oán hận trừng mắt, cục diện này rất bất lợi với bà ta, bà ta không ngờ Mộ Dung Miên lại đột ngột xé rách da mặt với mình thế này, ngay cả mặt mũi của một trưởng bối cũng không cho, đánh con bà ta, giờ đánh cả bà ta nữa.
Mộ Dung Thúy Đình cảm thấy nhất định là do Mộ Dung phu nhân xúi giục, nếu không Mộ Dung Miên sẽ không dám ra tay với mình, bà ta thực sự coi thường Mộ Dung phu nhân rồi.
Quả nhiên chó không kêu mới hay cắn người.
Sau khi xoa xoa tay cho Quý Miên Miên, Mộ Dung Miên mỉm cười nói với Mộ Dung Thúy Đình: “Không biết hiện tại cô đã có thể nói chuyện hòa bình với cháu hay chưa? Nếu cô cảm thấy miệng vẫn chưa sạch thì cháu vẫn có thể tiếp tục hỗ trợ.”
Mộ Dung Thúy Đình không nói lời nào, anh lại cười: “Xem ra… Cô cảm thấy còn chưa đủ thật rồi.”
Anh giả bộ buồn rầu hỏi Quý Miên Miên: “Bà xã, em nói phải làm sao bây giờ.”
Quý Miên Miên lại thả tay áo xuống: “Chẳng sao, em có sức mà…”
Mộ Dung Thúy Đình vừa nghe đã bất chấp đau đớn, cuống quýt nói: “Tao… các người… Được… được… nói!”
Bà ta sắp phát điên rồi, ngày thường bà ta lợi hại vì có Mộ Dung Chí Hoành làm hậu thuẫn, giờ bà ta còn có gì chứ?
Mộ Dung Miên cười nói: “Thì ra cô cũng có thể dễ dàng nói chuyện đấy chứ? Đã thế, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Người đâu, dìu cô tôi vào nhà ngồi đi. Cô đến lâu thế rồi mà cũng không để cô vào nhà, đây là lỗi của cháu.”
Trong lòng mọi người đều đang nghĩ, da mặt của thiếu gia sao có thể dày như thế, vô liêm sỉ cũng chỉ đến thế này mà thôi, sao trước kia họ không phát hiện ra nhỉ?
Mộ Dung Thúy Đình chỉ cảm thấy máu trên người sôi lên sùng sục, chỉ hận không thể phun hết máu lên mặt anh, đúng là không biết xấu hổ!
Trận địa chuyển dời tới phòng khách, Mộ Dung Miên kéo Quý Miên Miên ngồi xuống, Mộ Dung phu nhân ngồi bên cạnh chẳng khác nào khách, chỉ ngồi nhìn mà trầm mặc không lên tiếng.
Mộ Dung Thúy Đình ngồi đối diện, mặt đau rát vô cùng, ở trong nhà này trước giờ bà ta luôn giễu võ giương oai, hiện giờ lại thất thế như xuống dốc không phanh.
Mộ Dung Miên ngoắc tay bảo nữ giúp việc bưng lên mấy chén hồng trà, anh đưa cho Quý Miên Miên bảo cô uống hai ngụm.
Sau đó mới nói: “Cô đã tới đây mấy ngày rồi, ngày nào cũng làm náo loạn trước cổng nhà cháu, không biết là có chuyện gì?”
“Mày… tự… biết… Con tao… gãy tay…” Mộ Dung Thúy Đình đau tới mức chỉ có thể rặn ra từng chữ một.
Mộ Dung Miên không để tâm, hỏi: “A, thì sao?”
Mộ Dung Thúy Đình mặt đầy tức giận: “Tại… sao?”
Bà ta chỉ có một đứa con Claude này, chiều nó lên tới tận trời. Năm đó, bà ta từng mang thai một đứa nữa, nhưng vì bà ta bất cẩn nên đã để sẩy mất đứa bé đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.