Chương trước
Chương sau
Quý Miên Miên nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt anh, rẽ tóc trên đầu ra để nhìn thấy vết sẹo khâu lại, đúng là khôi phục rất tốt, không biết đã dùng kỹ thuật phẫu thuật gì mà ngay cả sẹo cũng nhìn không rõ ràng.
Phải tới lúc tự mình lau tóc cho anh, Quý Miên Miên mới nhìn thấy mấy vết sẹo đó.
Quý Miên Miên nhớ tới những vết thương trên người anh, vội hỏi: “Trên người anh có rất nhiều vết thương là do đâu, bác sĩ Lí nói anh đã trải qua không ít cuộc giải phẫu lớn.”
“Toàn là giải phẫu bình thường thôi, vì trên người anh có rất nhiều vết thương, như một cỗ máy bị hỏng hóc đủ mọi chỗ ấy, cần phải tu bổ suốt một năm, nhưng hiện tại cũng không sao rồi mà, em cứ nhìn sự lợi hại buổi tối của anh thì biết.”
Quý Miên Miên đỏ mặt: “Anh nói chuyện chẳng đứng đắn gì hết, nếu thân thể này của anh đã ổn định thì chắc chắn bác sĩ Lí sẽ không dặn dò em đưa anh đi làm kiểm tra.”
“Bác sĩ luôn lo lắng xa hơn bệnh nhân mà, nhưng anh thật sự không sao đâu. Em không phải sợ, đến đây, anh nói với em tình huống của nhà Mộ Dung, để sang đó còn biết đường ứng đối cho thỏa đáng.” Mộ Dung Miên mặt không đổi sắc lảng sang chuyện khác.
Quý Miên Miên vừa nghe đã vội vàng gật đầu: “Ừ, anh nói đi, em sẽ cố gắng nhớ hết.”
“Nhà Mộ Dung từ trước tới nay đều do Mộ Dung Chí Hoành cầm quyền, tuy rằng thân thể ông ta không tốt, phần lớn thời gian nằm ở bệnh viện đều lâm vào hôn mê, nhưng ông ta vẫn nắm rất chắc tài vụ của nhà Mộ Dung. Cho nên Mộ Dung phu nhân lo lắng, nếu ông ta biết con trai mình đã chết, chỉ sợ Mộ Dung Chí Hoành sẽ không cho bà ấy một phân tiền nào sau khi chết.”
Dù nhà Mộ Dung có nhiều người họ hàng rất khó thu phục nhưng anh vẫn cảm thấy người khó thu phục nhất chính là lão nhân kia.
Quý Miên Miên hỏi: “Người này tính tình thế nào?”
Mộ Dung Miên dịu dàng đáp: “Tính tình rất tốt, là một người rất cơ trí, có rất nhiều chuyện ông ấy đều hiểu rõ nhưng không muốn nói. Chỉ là tuổi cao nên nhiều khi xử lý công việc có chút không hiểu ý người khác, em không cần phải sợ.”
Quý Miên Miên gật đầu: “Đến lúc đó em có phải gặp… mẹ anh không?”
Mộ Dung Miên mỉm cười: “Đương nhiên phải gặp rồi. Giờ em là vợ anh, anh là anh ta… xem như là con bà ấy đi, anh tất nhiên phải dẫn em đi gặp bà ấy rồi.”
Anh đưa Quý Miên Miên là muốn nói với Mộ Dung phu nhân rằng, cho dù bà ấy có cho anh mạng sống thì cũng đừng mong có thể khống chế anh.
Anh có thể giúp bà ấy, nhưng phải dùng phương pháp của riêng anh.
Quý Miên Miên vừa nghe đã thấy bồn chồn.
“Hết thảy đã có anh rồi, đừng lo lắng.”
“Tuần sau chúng ta phải đi sao?”
“Ừ, tuần sau.”
“Vậy… Em phải chuẩn bị đầy đủ một chút.”
Mộ Dung Miên vuốt ve mặt cô, nói: “Em rất tốt rồi, không cần chuẩn bị gì cả, anh nói với em để em chuẩn bị tinh thần một chút thôi chứ không phải để em đem nó làm thành gánh nặng cho mình.”
Quý Miên Miên gật đầu: “Ừm, em hiểu, vậy… ngày mai chúng ta đi thăm chị Thanh Ti. Em theo anh sang đó thì phải nói với chị ấy một câu.”
Mộ Dung Miên gật đầu: “Được…”
Sau khi xác định sẽ đi cùng Mộ Dung Miên, tâm tình Quý Miên Miên dần dần thả lỏng và bình tĩnh lại, mặc dù trong lòng vẫn có một chút lo lắng.
Nhưng ít nhất cô đã biết sẽ không phải rời khỏi anh, có lời cam đoan này, Quý Miên Miên cảm thấy cho dù phía trước có mãnh hổ thì cô cũng không sợ.

Ngày thứ hai, hai người tới Nhạc gia.
Hiện giờ cuộc sống của Yến Thanh Ti rất nhàn nhã, thanh thản và đầy hưởng thụ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.