Mộ Dung Miên bỏ lại một câu này rồi rời đi.
Mộ Dung phu nhân siết chặt nắm tay, trên mặt xẹt qua vẻ đau xót.
Kỳ nghỉ năm mới còn chưa kết thúc, rất nhiều lái xe taxi chưa đi làm, đêm nay thật khó lòng tìm được một cái xe chở khách nào ở Lạc Thành. Mộ Dung Miên rời khỏi bệnh viện, đi bộ rất xa cũng không vẫy được chiếc xe nào.
Đến khi một chiếc xe màu đen dừng lại bên người anh.
Mộ Dung Miên quay đầu nhìn, Tô Trảm ló đầu ra: “Tôi đưa anh về.”
Mộ Dung Miên không nói gì, mở cửa xe, ngồi lên ghế phụ.
Bên trong xe không bật điều hòa, chỉ ấm hơn so với bên ngoài một chút mà thôi.
Hai người không ai nói gì, bên trong xe cực kỳ tĩnh lặng.
Thật giống như một người qua đường vẫy xe đi nhờ, không ai quen ai.
Đêm khuya, xe trên đường rất ít, Tô Trảm lái không bao lâu thì tới trước cổng tiểu khu, Mộ Dung Miên xuống xe đi vào.
Từ đầu tới cuối, cũng chỉ có một câu của Tô Trảm: Tôi đưa anh về!
Tô Trảm ngồi trong xe nhìn theo Mộ Dung Miên, từ trong túi xách lấy ra một đồ vật này nọ, sau đó khởi động xe, quay đầu rời đi.
Không có Mộ Dung Miên, Tô Trảm lái xe rất nhanh, đuổi theo chiếc xe vừa bám theo xe mình từ đằng xa, bức đối phương ngừng lại.
Tô Trảm xuống xe, gõ gõ cửa xe của đối phương: “Xuống xe.”
Trên xe đi xuống ba người, khẩu khí rất không tốt: “Làm gì? Muốn đánh nhau à?”
Tô Trảm vươn tay: “Di động, máy chụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/882129/chuong-1700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.