Chương trước
Chương sau
Yến Thanh Ti và Lí Nam Kha ngồi ở phòng khách nhà Lãnh Nhiên, đem đồ ăn vặt ra vừa ăn vừa nói chuyện. Qua nửa giờ, Lí Nam Kha lại đo nhiệt độ của Mộ Dung Miên, rất may nhiệt độ đã giảm xuống.
Lí Nam Kha an ủi Quý Miên Miên: “Nhiệt độ giảm rồi, thuốc hạ sốt có tác dụng, đừng lo lắng nữa, chắc vấn đề không đến nỗi nghiêm trọng đâu. Sau này bảo anh ta nghỉ ngơi nhiều vào, bảo trì tâm tình vui vẻ, không được vận động kịch liệt. Trước mắt, quan trọng nhất là anh ta phải nghỉ ngơi, ăn lạt thôi.”
Quý Miên Miên liên tục gật đầu: “Vâng, em nhớ rồi, cảm ơn bác sĩ Lí.”
Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn bông sát trùng trong thùng rác, trên mặt bông vẫn còn dính chút máu, cô thừa dịp Quý Miên Miên và Lí Nam Kha đang nói chuyện bèn cầm miếng bông cho vào túi.
Lí Nam Kha thấy hành động của cô thì cũng rất tò mò nhưng vẫn không nói gì.
“Vậy bọn chị về trước, sau đó sẽ cho người mang đồ ăn tới cho em.”
“Chị…”
“Được rồi, không sao, lời cảm ơn kia cho dù em… Quên đi, chăm sóc anh ta cẩn thận, coi như anh ta được lời rồi.”
Đang nói, di động của Mộ Dung Miên vang lên, Yến Thanh Ti ở ngay bên cạnh, liếc mắt nhìn: “Từ nước ngoài? Có nghe không?”
Quý Miên Miên băn khoăn: “Em cũng không biết nữa. Vừa rồi em dùng máy anh ấy gọi đi, thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ nước ngoài.”
Yến Thanh Ti âm thầm ghi nhớ dãy số đó rồi cười nói: “Nếu thế thì bọn chị về trước đây.”
Rồi cô tắt máy của Mộ Dung Miên đi, để lại trên bàn.
“Bọn chị về trước, nếu có việc gì thì cứ gọi điện.”
“Vâng, em sẽ…” Quý Miên Miên muốn đứng dậy.
Yến Thanh Ti vội vàng nói: “Đừng tiễn nữa, ở lại trông anh ta đi.”
Ra tới cửa, Lí Nam Kha liền hỏi: “Sao cô lại nhặt miếng bông kia làm gì?”
“Có chuyện cần dùng, để chứng thực một số phán đoán trong lòng.”
Lí Nam Kha tò mò: “Phán đoán gì?”
Yến Thanh Ti: “Tạm thời chưa thể nói với cô được, chờ tôi lấy được kết quả rồi nói sau.”
“Cô thật là, cứ thần thần bí bí.”
Hai người đi vào thang máy, Yến Thanh Ti nói: “Đúng rồi, cô có biết vừa rồi cô vào nhà của ai không?”
“Ai?”
Yến Thanh Ti mỉm cười: “Lãnh Nhiên…”
Cô nói xong, Lí Nam Kha định lao ra ngoài trong khi cửa thang máy đang đóng lại, Yến Thanh Ti vội giữ lấy tay cô: “Cô làm sao thế?”
Lí Nam Kha cào cào cửa thang máy: “Tôi đi ra, để tôi đi ra đi, tôi muốn nhìn giường ngủ của nam thần Lãnh Nhiên, muốn uống cốc nước mà cậu ấy hay uống…”
Yến Thanh Ti…

Về nhà, Yến Thanh Ti giao miếng bông dính máu cho Nhạc Thính Phong.
Cô lại nhớ tới dãy số điện thoại nước ngoài gọi cho Mộ Dung Miên: “Ông xã, tiện thể tra giúp em số điện thoại này.”
Lí Nam Kha nói khả năng là Mộ Dung Miên đã qua giải phẫu lớn.
Yến Thanh Ti cảm thấy anh ta có liên hệ mật thiết với nhà Mộ Dung ở nước ngoài kia.
Nhưng quan hệ đó là gì, Mộ Dung Miên có phải là Diệp Thiều Quang hay không, có lẽ phải đợi tới khi có kết quả ADN mới biết được.
Quý Miên Miên cho Mộ Dung Miên uống nước, nhưng miệng anh mím rất chặt, nước không thể trôi vào được.
Môi Mộ Dung Miên khô nứt, trắng bệch.
Quý Miên Miên nhìn mà đau lòng, cô do dự một hồi rồi bưng cốc nước lên, uống một ngụm, sau đó cúi đầu hôn lên môi anh, đẩy nước sang.
Thấy anh uống được, gánh nặng trong lòng cô mới thả xuống, đang định đứng dậy thì đột nhiên Mộ Dung Miên lại mở mắt ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.