Mộ Dung Miên ăn xong thì Quý Miên Miên cũng tỉnh giấc.
Thấy Mộ Dung Miên ngồi đó, cô vội vàng ngồi dậy: “Anh về rồi… Tôi… Ngại quá, vừa rồi tôi ngủ quên mất.”
Mộ Dung Miên không quay đầu lại: “Ừ, ăn cơm tối chưa?”
Quý Miên Miên ngồi xuống, vội vàng chạy đi bật đèn, sau đó nói: “Đã ăn ở ngoài rồi, chắc đồ ăn tôi mang về cho anh đã nguội rồi, sao anh không gọi tôi dậy, tôi đi hâm nóng cho anh?”
Mộ Dung Miên lấy tay che mắt một hồi mới bỏ xuống: “Không cần, tôi ăn xong rồi.”
Quý Miên Miên nhìn Mộ Dung Miên, kinh ngạc: “Sắc mặt của anh kém quá, anh không sao chứ?”
Sắc mặt của anh tái nhợt hơn bình thường, không có chút máu nào, hơn nữa hình như rất yếu.
Mộ Dung Miên lắc đầu: “Không sao…”
Quý Miên Miên lo lắng đi tới đặt tay lên trán anh, trán anh rất lạnh, không hề có chút ấm áp nào.
“Thật sự không sao chứ? Nhìn anh hình như ốm rồi!”
Mộ Dung Miên lắc đầu: “Thật sự là không sao…”
“Hay là… đi bệnh viện khám đi.”
Mộ Dung Miên vẫn lắc đầu: “Không cần, tôi ăn rồi, cô về ngủ đi. Ngày mai không có việc gì, cô không cần qua đây.”
“Nhưng mà… anh…”
“Về đi.”
Quý Miên Miên cắn môi: “Vậy… Mai tôi lại sang thăm anh, nếu có chuyện gì thì anh nhất định phải tìm tôi đấy.”
“Được, tôi biết rồi.”
Trong lòng Quý Miên Miên rất lo lắng, nhưng thái độ của Mộ Dung Miên rất lạnh nhạt, cũng không chú ý tới cô nữa, cô đành phải ra về.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/882104/chuong-1675.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.