Chương trước
Chương sau
Mộ Dung Miên đi lên hai bước rồi mới dừng lại, quay đầu nghi hoặc hỏi: “Sư tỷ gọi ai thế?”
Yến Thanh Ti nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Miên, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từng sợi tóc.
Trước đó cô từng nói, phản ứng của thân thể luôn không chịu sự khống chế của đầu óc.
Một cái tên đã quen nghe gọi vài chục năm, trí nhớ đã cực kỳ khắc sâu, nếu đang đi trên đường cái, có người đột nhiên gọi tên của bạn, chỉ sợ người khác chưa nghe được mà thân thể đã có phản ứng dừng lại và nhìn quanh bốn phía.
Cho dù là thay hình đổi dạng, mang một cái tên mới thì khi bị gọi đột ngột như thế, thân thể cũng phản ứng lại rất nhanh.
Yến Thanh Ti: “Anh…”
Mới vừa rồi cô đột nhiên gọi tên Diệp Thiều Quang, anh đi hai, ba bước rồi mới dừng lại, động tác thân thể coi như bình thường như Yến Thanh Ti vẫn có thể nhận thấy trong chớp mắt, hai cánh tay của anh hơi dừng lại.
Mộ Dung Miên mỉm cười: “Xin lỗi sư tỷ, tên tôi không phải là Diệp Thiều Quang, tên tôi là… Mộ Dung Miên.”
Yến Thanh Ti cười: “A… Không phải là Diệp Thiều Quang, đúng thế. Nước da anh trước đây hình như đen hơn bây giờ, sao giờ lại trắng như thế, có phương pháp gì sao? Nói cho tôi nghe với?”
Yến Thanh Ti đột nhiên vòng vo, cười tủm tỉm, khí thế bức người trong ánh mắt vô tình biến mất.
“Sau khi ngã ngựa tôi không ra ngoài vận động nên da tự nhiên trắng hơn thôi.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Ngã ngựa? Rất đau nhỉ? Vết thương của anh thế nào rồi, dưỡng một năm chắc đã tốt hơn rồi chứ?”
“Phải, đã nghỉ hơn một năm, vết thương trên người đã tốt rồi, chỉ còn vết thương ở đầu thôi.” Mộ Dung Miên trả lời rất đơn giản.
Yến Thanh Ti thở dài một tiếng: “Bị thương ở đầu… Đúng là bị thương ở đầu, đúng là nói tiếng phổ thông rất lưu loát. Một năm trước anh nói tiếng Hán chưa được lưu loát lắm, nói thành ngữ cũng không tốt, giờ… quả thực chẳng khác nào người trong nước cả. Nếu anh không nói anh mới từ nước ngoài về thì tôi còn tưởng anh lớn lên ở trong nước đấy.”
Sắc mặt Mộ Dung Miên vẫn rất bình tĩnh, đáp: “Trong một năm dưỡng thương này, cha tôi mời thầy dạy tiếng Hán tới nhà, suốt một năm này chỉ học một môn đó, sao lại không tinh thông cơ chứ?”
Yến Thanh Ti di di tay trên bàn, nửa thật nửa giả đáp: “Đúng thế, hơn một năm học suốt như thế, người nào học suốt 20 năm mà không tinh thông thật sự sẽ coi anh là thiên tài ngôn ngữ mất, hoặc là nghĩ… là người khác giả dạng.”
“Trước kia có rất nhiều chuyện phải làm, đâu có thể tập trung vào một môn được.”
Yến Thanh Ti mỉm cười: “Xem ra lần ngã ngựa này anh đã bị ảnh hưởng không ít, tính cách cũng thay đổi.”
Mộ Dung Miên cúi đầu: “Bác sĩ nói sau này tôi không thể vận động mạnh được. Trước kia tôi thích cưỡi ngựa, bơi lội, leo núi, giờ phải từ bỏ tất, tâm tình sao có thể tốt được?”
Yến Thanh Ti cười ha ha: “Đương nhiên rồi…”
“Sư tỷ còn việc gì không? Nếu không còn gì nữa thì tôi đi chụp ảnh đây.”
Yến Thanh Ti cong môi cười: “Đi đi.”
Mộ Dung Miên rời đi.
Yến Thanh Ti bĩu môi, cứ thế mà đi thật à?
Phòng bị cô đến thế, sợ cô bóc trần à?
Yến Thanh Ti thở dài một hơi, rốt cuộc anh ta đã làm ra chuyện gì nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.