Chương trước
Chương sau
Mùa đông ở Lạc Thành vừa lạnh vừa khô, ngoài tuyết rơi ra thì lúc nào cũng có gió.
Gió như có thể sấy khô toàn bộ lượng nước trong cơ thể người ta, nếu không mang theo khẩu trang mà ra ngoài cả một ngày thì sẽ có cảm giác mặt cũng bị thổi đến đông cứng và nứt toác.
Quý Miên Miên vừa rồi vội vàng chạy ra ngoài nên không mang găng tay hay mũ gì cả.
Tóc cô rối bù, tay và mặt đều bị đông lạnh tới đỏ bừng, nhưng ánh mắt của cô lại vô cùng sáng ngời.
Mộ Dung Miên nhìn thẳng vào cô, không động đậy, cũng không đưa tay ra nhận lấy.
Quý Miên Miên bị anh nhìn tới mức cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng vuốt vuốt tóc mình: “Anh mau… mang vào đi.”
Mộ Dung Miên hỏi: “Đối với người nào lần đầu gặp mặt cô cũng đối xử thế này sao?”
Quý Miên Miên lắc đầu: “Đây là lần… thứ hai chúng ta gặp nhau.”
Có đôi khi người ta không thể khống chế được mình khi nhớ một người, muốn đối tốt với một người, như bị ma nhập, dù nhìn thế nào cũng thấy người ta rất tốt.
Quý Miên Miên đúng thật là đang trong tâm tình này, không muốn nhìn thấy anh phải chịu lạnh.
Trước kia, Diệp Thiều Quang cũng có tâm tình giống hệt của cô lúc này, anh luôn là người bên cạnh quan tâm, chăm sóc cho cô.
Bây giờ, cô chỉ làm lại những chuyện mà Diệp Thiều Quang đã làm mà thôi.
Chị Mạch ở một bên nghe chỉ thấy đau đầu, lần gặp thứ hai với lần gặp đầu tiên thì có gì khác nhau sao?
Chị nhìn Quý Miên Miên lại nhìn Mộ Dung Miên, chỉ cảm thấy không khí giữa hai người này rất quái dị.
Vừa rồi ở văn phòng chị đã có cảm giác này, giờ càng thấy mãnh liệt hơn.
Lúc Mộ Dung Miên và Quý Miên Miên nhìn nhau thì xung quanh họ như thể không còn ai khác. Chị Mạch bèn nghĩ tới Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong, lúc hai vợ chồng nhà đó ở bên nhau, ánh mắt họ cũng không chứa được người thứ ba.
Nhưng Mộ Dung Miên và Quý Miên Miên mới gặp nhau lần thứ hai, sao giữa hai người bọn họ lại có không khí quái dị đó được?
Chị Mạch chà chà hai tay vào gương mặt béo mũm của mình, muốn nói gì đó, nhưng Mộ Dung Miên đã cười, vươn một bàn tay ra: “Đeo vào đi.”
Quý Miên Miên sửng sốt một chút rồi lập tức phản ứng lại, lấy ra một cái găng tay đeo vào cho anh, nhưng vì tay chân luống cuống nên mãi không cho vào được.
Cô đỏ mặt, nói: “Xin lỗi…”
Chị Mạch liếc nhìn Mộ Dung Miên, môi anh nở nụ cười, trong mắt còn có một chút ý tứ yêu chiều.
Chị Mạch nhéo nhéo mặt mình, thực quỷ dị, hai người này sao chẳng giống lần thứ hai gặp mặt chút nào vậy?
Dù thế nào cũng đừng coi chị như không khí có được không hả?
Rốt cuộc Quý Miên Miên cũng đeo xong hai cái găng tay cho Mộ Dung Miên, mặt cô đỏ bừng như táo chín đầu thu, tựa hồ có thể ngửi được cả hương thơm trái ngọt, cô nói: “Được rồi…”
Nụ cười trên mặt Mộ Dung Miên nhạt đi một chút, nói: “Cảm ơn.”
Quý Miên Miên lắc đầu.
Cô chỉ muốn đối xử với anh tốt một chút, dù chỉ là một chút thôi.
Chị Mạch thấy bây giờ chưa phải lúc làm rõ nhân phẩm của Mộ Dung Miên, vì vậy phải tận lực giảm bớt tiếp xúc của hai người bọn họ, chị nói: “Miên Miên, em vào trước đi… Chị đưa Mộ Dung Miên tới khách sạn.”
Quý Miên Miên gật đầu: “Vâng…”
Cô chào Mộ Dung Miên một câu rồi lại đi vào.
Chị Mạch mở cửa xe: “Mộ Dung Miên, lên xe đi.”
Mộ Dung Miên xoay người bước lên.
Trên đường đi, chị Mạch nói với anh: “Nếu chị đã ký hợp đồng với em thì nhất định sẽ phụ trách mọi chuyện. Em yên tâm đi, điều kiện của bản thân em rất tốt, chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của chị thì rất nhanh có thể nổi tiếng trong làng giải trí quốc nội.”
“Vâng.” Mộ Dung Miên thản nhiên đáp một tiếng.
Chị Mạch thở dài trong lòng, người này cũng không phải dễ tiếp cận cho lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.