Chương trước
Chương sau
Yến Thanh Ti nhìn Yến Minh Tu từ từ nhắm mắt lại, trong lòng hoảng hốt, kêu lên hai tiếng: “Yến Minh Tu… Yến Minh Tu…”
Bảo tiêu nhìn vẻ mặt bi thương của Yến Thanh Ti, sắc mặt cô tái nhợt, chỉ sợ cô sẽ làm ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Anh ta nhỏ giọng nói: “Tiểu thư… Hắn… không qua được rồi…”
Bị tông mạnh như thế, dù có tiên đơn cũng khó lòng sống nổi.
Yến Thanh Ti căn bản không dám đưa tay kiểm tra hơi thở của Yến Minh Tu, cô sợ sẽ bị thất vọng. Cô kích động nói: “Mau đưa nó tới bệnh viện, mau lên… Mau tới bệnh viện…”
Bảo tiêu không dám nói hai lời, vội đáp: “Vâng…”
Bọn họ làm một cái cáng đơn giản, nâng Yến Minh Tu lên xe, những người bảo vệ Yến Thanh Ti chia nhân số ra, một ít đưa Yến Minh Tu tới bệnh viện gần nhất.
Một trong những người ở lại chỉ vào Yến Như Kha, hỏi: “Tiểu thư, người này thì sao, đưa tới cục cảnh sát trước chứ?”
Yến Thanh Ti giờ mới nhớ ra Yến Như Kha, cô quay đầu đi tới.
Nước mắt trên mặt cô vẫn chưa khô hẳn, hốc mắt đỏ bừng, nhưng sự lãnh lẽo trong đó lại làm người ta rét run.
Yến Như Kha thất bại, cô ta không biết đón chờ mình ở đằng trước là gì, sao Yến Thanh Ti có thể buông tha cho cô ta chứ? Cho tới bây giờ cô chưa từng là một người nhân từ, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.
Yến Như Kha bị đè trên mặt đất, mặt của cô ta đã biến dạng, rất đau, cười cũng không cười nổi.
Ánh mắt Yến Như Kha nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti: “Yến Thanh Ti, mày đừng có giả mù sa mưa, Yến Minh Tu là đứa ngu xuẩn nên mới bị mày nói hai ba câu đã mềm lòng, ha ha… Cơ hội tốt như thế mà còn không nắm chắc, nó chết là xứng đáng…”
Yến Như Kha không ngờ Yến Minh Tu lại ngu xuẩn tới mức này, hắn còn cứu Yến Thanh Ti nữa?
Cha mẹ hắn đều bị Yến Thanh Ti hại chết, nhưng hắn lại cứu Yến Thanh Ti… Thực buồn cười, loại ngu xuẩn này sống để làm gì chứ?
Hiện tại hắn chết rồi, xứng đáng, xứng đáng lắm…
Nếu cô ta có cơ hội tốt như thế thì Yến Thanh Ti đã chết không dưới 10 lần rồi.
Yến Thanh Ti nhìn Yến Như Kha thật lâu, cuối cùng Yến Như Kha thấy được trong ánh mắt Yến Thanh Ti sự đồng tình và thương hại.
Điều này làm cho Yến Như Kha cảm thấy rất nhục nhã. Tiện nhân này lại thương hại cô ta, ha ha… Cái này chẳng khác gì ở trước mặt công chúng lột trần cô ta ra cả.
Yến Như Kha mắng: “Tao cần gì mày thương hại. Yến Thanh Ti, chúng ta đã đấu tới tình trạng này rồi, mày không chết thì tao chết, đừng có làm tao ghê tởm nữa.”
Yến Thanh Ti đi qua, cô lấy điện thoại, mở camera, nhắm ngay vào Yến Như Kha: “Nhìn cái bộ dáng xấu xí của cô lúc này đi, có thể nhận ra mình không? Yến Như Kha, cô biến mình thành cái bộ dáng nửa người nửa quỷ này, mỗi ngày soi gương cô có thấy xa lạ không? Đây mà là cô à?”
Yến Như Kha nhìn mặt mình trong hình, oán hận nói: “Bộ dáng này của tao thì sao, mặt tao đẹp, đẹp hơn mày, mày ghen tị à? Yến Thanh Ti… mày đang ghen tị với tao đấy à?”
Yến Như Kha nghĩ phẫu thuật thẩm mỹ là lối thoát duy nhất của mình, cô ta đang nghĩ sau chuyện này lại tới gặp bác sĩ sửa lại một chút thì tốt rồi, vẫn sẽ lại hoàn mỹ như xưa.
Mặt của cô ta có thể làm cho vô số người đàn ông lâm vào trầm mê.
Yến Thanh Ti cảm thấy Yến Như Kha bị bệnh tâm thần ở giai đoạn cuối mất rồi, biến thái không còn nhận ra bộ dáng trước kia nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.