Chương trước
Chương sau
Hạ An Lan cầm lấy cái đinh sắt, nói: “Em có nhớ trước đây em thế nào không, cứ thích thu thập mấy cái đinh lớn đinh nhỏ, anh không cho thì em khóc ầm lên. Giờ bỏ cái thói quen này đi, trên người mang theo mấy thứ này rất nguy hiểm đấy, có biết không hả?”
Nhạc phu nhân giả nhất thời không tiêu hóa nổi những gì mình vừa nghe, vận khí của cô ta tốt vậy sao? Tô Ngưng Mi sao lại có mấy cái sở thích cổ quái này chứ?
Nhưng mà may mắn, thật may mắn…
Cô ta xấu hổ, cười đáp: Em… em… thói quen rồi nên không sửa ngay được… Sau này em sẽ sửa…”
Hạ An Lan cười lạnh trong lòng, ông chỉ thuận miệng nói vậy mà cô ta cũng thừa nhận ngay được, không ngẫm lại xem Mi Mi là thiên kim tiểu thư, sao có thể có sở thích cổ quái này chứ.
Ông giả vờ tức giận, hỏi: “Trên người còn mang cái nào nữa không?”
Nhạc phu nhân giả vội vàng lắc đầu: “Không có, thật sự hết rồi.”
Hạ An Lan cong môi: “Chút nữa nếu còn để anh phát hiện ra, anh sẽ… không tha cho em.”
Lời nói ái muội này làm cho Nhạc phu nhân giả kinh hoảng trong lòng, cô ta ngượng ngập nói: “Thật là hết rồi mà…”
“Đi thôi, đêm xuân ngắn ngủi, nếu không nghỉ ngơi sớm thì trời cũng sáng mất.”
Nhạc phu nhân giả vừa chờ mong lại vừa khẩn trương, lời nói kia làm cho thân thể cô ta cũng có chút biến hóa nhè nhẹ.
Đi vào phòng ngủ, cô ta vừa ngồi xuống, đang nghĩ xem chút nữa làm thế nào để bảo Hạ An Lan tắt đèn đi thì đột nhiên có người gõ cửa, sau đó là tiếng của thư ký ở bên ngoài: “Tiên sinh…”
Nhạc phu nhân giả cảm thấy như có người dội cả thùng nước lạnh vào đầu, hơn giận: “Sao trễ thế này mà còn gọi cửa chứ?”
“Chắc là có chuyện gấp, anh đi ra, em chờ chút.”
Quay người, mặt Hạ An Lan liền lạnh xuống, đây là do ông dặn dò thư ký, phải tới gõ cửa sau khi ông vào 10 phút.
Mở cửa ra, thư ký đi vào.
Hạ An Lan hỏi: “Chuyện gì?”
Thư ký tỏ ra khó xử, nói: “Tiên sinh, có… có… việc gấp…”
Nhạc phu nhân giả đi ra, vừa mở miệng liền chất vấn: “Việc gì gấp mà không thể đợi tới ngày mai rồi hãy nói à? Không biết tiên sinh cần nghỉ ngơi sao?”
Cô ta theo bản năng cho rằng mình đã là phu nhân tổng thống nên mở miệng liền mắng nhân viên công tác.
Thư ký cúi đầu, nói: “Chuyện này… phu nhân, sợ là không đợi tới ngày mai được, sự tình khẩn cấp…”
Hạ An Lan hỏi: “Chuyện gì?”
“Cái này…” Thư ký liếc mắt nhìn Nhạc phu nhân giả, ra vẻ khó xử.
Nhạc phu nhân giả hờn giận: “Có chuyện gì quan trọng mà không thể nói trước mặt tôi được?”
“Phu nhân, đây là cơ mật quốc gia, nên…” Thư ký thầm bĩu môi ở trong lòng, mắng, thật sự con ả này đã coi mình là đệ nhất phu nhân rồi sao, muốn nổi giận là nổi giận được à, ta khinh!
Hạ An Lan khẽ nói với Nhạc phu nhân: “Anh ra ngoài một chút, em ngủ trước đi.”
Nhạc phu nhân giả giữ lấy tay ông: “Muộn thế này rồi…”
“Không có biện pháp, em ngồi ở vị trí cao thì phải chịu vất vả hơn so với người khác. Ngoan, ngủ trước đi, đừng chờ anh.”
Nhạc phu nhân giả gật đầu: “Vậy… được rồi, anh về sớm đấy.”
“Ừ.”
Ra cửa, gương mặt Hạ An Lan trầm xuống, thư ký nhanh đưa cho ông cái khăn tay để lau, động vào người đàn bà đó thật sự làm ông thấy ghê tởm.
Nhạc phu nhân giả tiếc nuối cực kỳ, mắt thấy đã sắp được lên giường rồi mà còn bị làm phiền. Cô ta nằm trên giường, cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng, không bao lâu sau liền ngủ.
Thư ký cẩn thận nói: “Tiên sinh, ngủ rồi.”
Hạ An Lan vẫy tay: “Cho người vào đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.