Yến Thanh Ti nhìn nội dung tin nhắn, bỗng cảm thấy có chút châm chọc.
Trong đầu cô gần như trống rỗng khi đọc được mấy chữ “bạn thân yêu” kia.
Đại khái, trên đời này, chẳng có gì là vĩnh viễn cả. Ngay cả tiền cũng có lúc giảm giá trị chứ nói gì tới… tình cảm hư vô mờ mịt.
Rất lâu, rất lâu sau, Yến Thanh Ti vẫn chìm trong chết lặng, lòng cô rất đau, sau đó dần biến mất, dần phai nhạt.
Nhạc Thính Phong mở cửa phòng tắm đi ra, Yến Thanh Ti nhanh chóng xóa tin nhắn đi. Tâm tình cô vẫn chưa bình phục, nhưng lúc ngẩng đầu lên vẫn như trước đây, nhìn không ra có gì khác cả.
Cô vươn tay: “Đưa khăn cho em, em lau tóc cho anh!”
Nhạc Thính Phong đưa khăn cho cô, thành thật ngồi trước mặt cô, cúi đầu để cô không phải vươn tay lên cao.
“Ngày mai có thể đưa mẹ về nhà được không, để mẹ nằm viện mãi cũng không tốt lắm đâu.”
Nhạc Thính Phong ngẫm lại: “Được, ngày mai anh sẽ đưa mẹ về. Mẹ ở bệnh viện chán sắp chết rồi, ngoại trừ Lí Nam Kha thỉnh thoảng qua nói chuyện thì chẳng có ai ở cùng bà cả.”
Yến Thanh Ti sau một hồi lau tóc cho Nhạc Thính Phong, thấy đã khô rồi mới đưa lại khăn cho anh: “Xong rồi…”
Nhạc Thính Phong nghiêng đầu hôn lên má Yến Thanh Ti một cái: “Cám ơn bà xã.”
Anh mang khăn vào phòng tắm rồi về giường nằm.
Anh vươn tay xoa tóc Yến Thanh Ti: “Có mệ không?”
“Không…”
“Ừ, vậy anh đọc sách cho con nghe.” Nhạc Thính Phong tùy tiện rút ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/881926/chuong-1497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.