Quý Miên Miên quay đầu đáp: “Quý Miên Miên!”
Cô không hề nhìn anh ta, cô cảm thấy mình có hơi thất thố, cho dù ba chữ kia quen thuộc thế nào thì người nói cũng không phải Diệp Thiều Quang của cô.
Người ta khi mất đi rồi có khi mới biết được mình cần quý trọng cái gì.
Nếu có thêm một cơ hội nữa, cô nhất định sẽ đối xử tốt với Diệp Thiều Quang.
Trước kia cô không muốn lớn lên, chỉ muốn làm một người sống đơn giản và vui vẻ.
Nhưng… sự vui vẻ của cô lại làm tổn thương đến anh.
Gã thanh niên kia ghét bỏ, nói: “Miên Miên… Cái tên của cô chả dễ nghe chút nào.”
Quý Miên Miên lạnh lùng đáp: “Có dễ nghe hay không thì cũng không liên quan gì tới anh.”
“Sao lại không liên quan? Hai ta giờ ở chung trong một phòng bệnh, tôi cảm thấy gọi tên thật của cô còn không hay bằng “cô gái ngốc” kia.”
Quý Miên Miên quay phắt đầu lại: “Anh câm miệng cho tôi.”
Ánh mắt cô dữ tợn, đỏ lừ, nhìn người khác thật sự đem tới cho người ta cảm giác rất hung ác.
Tằng Lí rụt rụt cổ: “Làm sao… Dữ cái gì mà dữ, cũng chẳng phải tôi nói lỡ lời, chẳng lẽ tên cô hay lắm à? Chẳng lẽ cô không ngốc à? Tuy rằng lời nói thật dễ làm người ta tổn thương… nhưng cô cũng không nên tự lừa dối mình.”
Quý Miên Miên cầm cái cốc thủy tinh ở đầu giường dùng sức bóp một cái, cái cốc vỡ vụn.
Thanh âm nói chuyện bên cạnh nín luôn.
Quý Miên Miên nói: “Nếu anh còn dám nói một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/881900/chuong-1471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.