Chương trước
Chương sau
Hạ An Lan nói chuyện với Nhạc Thính Phong chừng 15 phút, những chuyện cần nói đều nói hết, sau đó ông cảm thấy đã đến lúc mình phải đi rồi.
Hạ An Lan đứng lên: “Được rồi, bác đi đây, chăm sóc tốt cho mẹ con và Thanh Ti.”
Nhạc Thính Phong kinh ngạc: “Bác… Không ở lại tới trời sáng rồi hãy đi sao?”
Anh vừa nói xong, Nhạc phu nhân cũng đi xuống tới nhà: “Cái gì, giờ ông… lại phải đi à?”
Nhạc phu nhân tưởng rằng Hạ An Lan đưa mình về thì ít nhất cũng chờ trời sáng rồi mới đi, không nghĩ ông chỉ ở lại một chút rồi lại đi ngay.
Hạ An Lan cười nói: “Em về nhà an toàn rồi, Thanh Ti cũng khỏe mạnh, anh có thể yên tâm quay về.”
Nhạc phu nhân bỗng thấy đau lòng, ông bận bịu như thế còn suốt đêm đưa bà về nhà, sau đó lại quay về ngay. Ông là người không bao giờ lãng phí thời gian, vậy mà lần này lại lãng phí nhiều như thế.
Hạ An Lan vươn tay ôm lấy Nhạc phu nhân, muốn hôn bà nhưng cuối cũng vẫn nhịn được lại, dù sao Nhạc Thính Phong vẫn ở đây. Buông Nhạc phu nhân ra rồi ông mói nói: “Anh đi đây.”
Hốc mắt Nhạc phu nhân đã đỏ hồng: “Ông phải ăn cơm đúng giờ đấy.”
Hạ An Lan gật đầu: “Ừ.”
Nhạc phu nhân đứng ở giữa cửa nhìn Hạ An Lan lên xe, chiếc xe biến mất trong đêm tới, trong lòng bà thấy đau xót. Ở cùng ông lâu như thế rồi mà vẫn phải trở về, giờ nhìn ông rời đi bà bỗng thấy nhớ.
“Mẹ, vào nhà đi.”
“Ừ…”
“Mẹ, mẹ đã bị lão hồ ly kia bắt mất hồn rồi.”
“Là mẹ anh tóm được ông ấy đấy, được chưa?”
Nhạc Thính Phong nhún vai: “Nếu nói như vậy thì chúc mừng mẹ, con thế nào cũng được.”
Nhạc phu nhân vươn tay vỗ vỗ lên đầu anh mấy cái.

Ở trong xe, Ngự Trì báo cáo với Hạ An Lan: “Hôm nay suýt chút nữa có một chiếc xe tông vào tiểu thư, lái xe đã chết tại chỗ, là người địa phương, có tiền án tiền sự về tội ăn cắp.”
“Nhưng căn cứ theo điều tra của chúng tôi, người này ham mê bài bạc, mà dân cờ bạc bình thường sẽ không có tiền tiết kiệm. Thông thường, có bao nhiêu của nả bọn chúng sẽ đổ hết vào sòng bài, đến khi thua sạch mới chịu đi ra. Chúng tôi phát hiện ở trong nhà hắn có hai vạn, tra xét khắp các sòng bạc mà hắn thường lui tới thì được biết gần đây hắn chi tiêu rất hào phóng, có đêm thua tới hơn 100 vạn, cho nên khẳng định tên này đã bị mua chuộc. Chúng tôi chưa tra được ai đã mua hắn, nhưng có thể phỏng đoán là thế lực còn sót lại của Tằng gia, chính là thế lực của chế độ cũ đang ở nước ngoài.”
Trong mắt Hạ An Lan hiện ra vẻ sắc bén: “Mau điều tra rõ, phải trừ bỏ tận gốc, không được để lại mầm họa nào.”
“Vâng!”

Khoảng, hai, ba giờ sáng, rốt cuộc Uông Tích Vũ cũng nhận được cuộc điện thoại mình đang chờ, cô ta lập tức bắt máy: “Này, anh nói đi, tại sao anh không cho tôi biết là Nhạc Thính Phong đã kết hôn?”
Đối phương nở nụ cười: “Hắn có kết hôn hay không thì cũng chẳng liên quan gì tới việc anh ta có thích cô hay không, không phải sao?”
“Anh… Được, anh nói cho tôi biết, người kết hôn với anh ấy là ai?”
Người kia cười: “Cái này cũng có liên quan gì đâu, nếu cô có thể làm Nhạc Thính Phong thích cô thì liên quan gì tới cô gái kia?”
Uông Tích Vũ sốt ruột nói: “Đương nhiên là có quan hệ. Tôi chỉ muốn biết cô ta là ai, tôi sẽ bắt đầu xuống tay từ chỗ cô ta?”
“Uông Tích Vũ, tôi vốn còn tưởng cô thông minh lắm, không ngờ cô lại ngu ngốc như thế. Người phụ nữ thông minh thì đi đối phó với đàn ông, còn người ngu dốt thì mới đi tìm phụ nữ gây chuyện.”
Uông Tích Vũ cắn răng, cô ta đương nhiên muốn xuống tay từ chỗ Nhạc Thính Phong, nhưng Nhạc Thính Phong vốn không cho cô ta nửa cơ hội, cô ta không biết phải ra tay thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.