Tiểu Từ kinh hồn táng đảm, chỉ sợ Quý Miên Miên sẽ nhảy qua cầu. Với thân thủ của cô, cậu biết nếu cô nhảy thì không bao giờ cậu giữ nổi.
Tiểu Từ kêu lên: “Miên Miên, cậu đừng… Gió trên cầu rất lớn, chúng ta mau về thôi.”
Quý Miên Miên nhìn chằm chằm xuống lòng sông, hỏi: “Tớ đừng thế nào? Tớ không bình thường lắm à?”
“Miên Miên, cậu… cậu…” Tiểu Từ không biết nói gì cho phải.
Quý Miên Miên quay đầu nhìn Tiểu Từ: “Cậu cảm thấy tớ nên khóc tê tâm liệt phế một trận, sau đó bỏ ăn không uống, chìm trong bi thương, dùng các cách ngu xuẩn làm tổn thương tới thân thể của mình, đúng không?”
Tiểu Từ không nói gì nhưng trong lòng cậu thật sự mong Quý Miên Miên có khóc một trận thể thống thống khoái khoái, ít nhất không cần đè nén bản thân, có thể phát tiết một chút.
Cô càng bình tĩnh thì càng làm người ta sợ hãi.
Một người khi đã có vết thương lòng thì càng cần phải phát tiết, nếu cứ chịu đựng thì sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp.
Quý Miên Miên đột nhiên nở nụ cười, nụ cười không giống với kiểu cười vô ưu vô lo trước kia, giống như đã trải qua lột xác hoàn toàn vậy.
Cô nói: “Cậu yên tâm, tớ sẽ không làm như thế. Anh ấy cứu tớ, dùng chính tính mạng của mình để mong tớ sống thật tốt, không phải để tớ lãng phí bản thân mình. Tớ phải sống thật tốt như anh ấy muốn, sẽ không làm tổn hại bản thân mình đâu.”
Khóc, ai mà chẳng muốn khóc?
Đau, đương nhiên cô rất đau.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/881795/chuong-1366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.