Qúy Miên Miên và Diệp Thiều Quang vẫn đang chờ, hai người chưa được nghỉ ngơi chút nào, tất cả đều tỏ ra lo lắng. Thấy cửa xe mở ra, Yến Thanh Ti ló cái đầu ra, Quý Miên Miên hét lên một tiếng định nhào qua nhưng đã bị Diệp Thiều Quang giữ chặt lấy.
“Cô ấy đang bị thương, em đừng có liều lĩnh thế.”
Lúc này Quý Miên Miên mới thấy vết thương trên cổ Yến Thanh Ti, vội hỏi: “Chị, chị bị thương rồi, có nghiêm trọng lắm không?”
“Không sao, chỉ bị thương ngoài da rồi, làm mọi người lo lắng rồi.”
Quý Miên Miên căn bản không dám khóc, lúc này thấy Yến Thanh Ti mở miệng, cô không nhịn được mà khóc òa lên: “Là hai chúng em không tốt, do bọn em không bảo vệ tốt cho chị…”
Yến Thanh Ti rất muốn cười nhưng vì mặt đau quá nên đành nhịn lại, nói: “Không trách mọi người được, về phòng đi, Tiểu Từ đâu?”
Diệp Thiều Quang đáp: “Tiểu Từ bị đánh thuốc mê rồi bỏ lại dưới đường hầm kia, đã đưa ra rồi nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ đã tới khám, nói không có vấn đề gì.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Vậy là tốt rồi, tìm được người về là được rồi.”
Quý Miên Miên nhìn cái mặt sưng đỏ của Yến Thanh Ti, đau xót vừa khóc vừa nói: “Chị, chị đau lắm phải không?”
Yến Thanh Ti sờ sờ mặt, chỉ thấy bỏng rát: “Không sao.”
Diệp Thiều Quang nhìn Du Dực sau lưng Yến Thanh Ti, ông cúi đầu, mũ trùm kín đầu nên không nhìn rõ mặt, nhìn rất… thần bí.
Anh hỏi: “Không biết… vị này…”
Yến Thanh Ti vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/881736/chuong-1307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.