Chương trước
Chương sau
Qúy Miên Miên…
Diệp Thiều Quang liếc nhìn Yến Thanh Ti một cái: “Nhạc Thính Phong để tôi tới đây còn là vì để mắt tới cô. Trước đây tôi còn nghĩ kết hôn rồi thì làm gì còn có chuyện gì… chậc, không ngờ tới đây tôi mới phát hiện ra… Trách không được Nhạc Thính Phong lại lo lắng thế…”
“Ý anh là gì?”
Diệp Thiều Quang cười nói: “Chả có ý gì. Vì mị lực của cô lớn quá, đám nam nhân ánh mắt tốt một chút đều sẽ không bỏ qua.”
Yến Thanh Ti nheo mắt: “Miên Miên… đêm nay em ngủ với chị.”
Ánh mắt Quý Miên Miên sáng lên, trời ạ, nữ thần muốn ngủ với mình, thật đáng kích động. Cô liên tục gật đầu: “Vâng vâng…”
Diệp Thiều Quang…
Cái miệng của mình thật thối…
Đêm thứ hai tới đây đã phải ngủ một mình sao?
Diệp Thiều Quang nhìn Yến Thanh Ti, từ trong ánh mắt cô, anh đọc được một câu rất ẩn ý: Từ nay về sau còn đắc tội tôi thì tối đến anh sẽ ngủ một mình.
Diệp Thiều Quang thở dài, đắc tội ai cũng đừng đắc tội tới bà tổ cô này.

Trước khi đi ngủ, Yến Thanh Ti lại gọi điện nấu cháo điện thoại với Nhạc Thính Phong.
“Bà xã, công ty còn nhiều việc cần giải quyết quá, anh không sang đó ngay được, em có nhớ anh không?” Nhạc Thính Phong vốn tưởng sẽ nhanh chóng giải quyết hết việc, không ngờ việc cần giải quyết chất cao như núi.
Yến Thanh Ti mím môi cười: “… Có”
Một chữ này đủ làm cho Nhạc Thính Phong mất ngủ cả đêm, anh nói: “Anh cũng thế, ngày nào cũng phải ôm gối mới ngủ được.”
“Đúng rồi, là anh bảo Diệp Thiều Quang tới đây à?”
“Ừ, vụ án của anh ta xong rồi, những người khác của Diệp gia ở Lạc Thành đều có thể sẽ gặp chuyện không may, nên anh bảo anh ta tránh đi một thời gian. Hơn nữa, chính anh ta cũng rất muốn ở cạnh Quý Miên Miên, thế nên anh bèn đưa anh ta tới chỗ em.”
Tuy ngày nào cũng gọi điện thoại nhưng càng gọi lại càng thấy nhớ.
Mỗi ngày tới công ty, Nhạc Thính Phong đều thấy việc chất cao trên đầu, thế là lại càng dễ phát cáu.
Yến Thanh Ti cười tươi, cô có cảm giác nói chuyện qua điện thoại thế này không khác nào đang trong giai đoạn yêu đương với mối tình đầu vậy.
Hai người nói chuyện một hồi, Nhạc Thính Phong nói: “Ngày kia anh tới thủ đô công tác, tiện thể sẽ thăm mẹ.”
Yến Thanh Ti kinh ngạc: “Mẹ tới thủ đô rồi à?”
Đề cập tới chuyện này là Nhạc Thính Phong muốn nổi điên: “Đúng thế, bị lão hồ li Hạ An Lan kia bắt theo tới thủ đô rồi. Lần trước còn thề son sắt rằng mẹ chỉ ở lại một tuần rồi về, giờ em xem, đã lâu thế rồi, chưa thấy trở lại mà còn theo lão hồ li ấy tới tận hang ổ của lão. Anh nghĩ bà đã không rời được con hồ li ấy rồi.”
Yến Thanh Ti chợt nhớ tới cuộc điện thoại lần trước với mẹ chồng: “Bác hình như sẽ không buông tha bà đâu.”
Bác của cô là thần đen tối, đã tính kế thì sao có thể nhả ra được.
Xem ra, sau này bọn họ tốt nhất không nên ở chung với nhau.
Nhạc Thính Phong dặn dò Yến Thanh Ti: “Bà xã, có chuyện gì thì cứ bảo Diệp Thiều Quang đi làm. Bình thường em cũng phải để anh ta đi theo. Anh đưa anh ta qua đó là để giúp em dẹp bớt mấy tên bụng dạ xấu xa đi, như thế anh mới có thể yên tâm một nửa được.”
Yến Thanh Ti không nhịn được cười rộ lên, lời này của Nhạc Thính Phong nghe qua giống như đưa tới một con chó dữ giữ nhà vậy.
“Có một nửa thôi à, anh cũng không tin Diệp Thiều Quang à?”
Nhạc Thính Phong lập tức nói: “Đương nhiên không tin. Anh không thể tận mắt trông giữ em, giao cho ai cũng thấy không yên lòng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.