Chương trước
Chương sau
Tiểu Từ sửng sốt, hình như không được đâu, nước nóng như thế này mà hắt lên mặt thì bỏng đấy.
Cậu ta vội vàng nói: “Chị, em không sao, trên người có quần áo nên không bị bỏng đâu.”
Tuy rằng có hơi nóng nhưng Tiểu Từ vẫn rất may vì hôm nay trời lạnh nên đã mặc nhiều quần áo, chắc vết bỏng cũng không nghiêm trọng.
Tiểu Từ biết, Bạch San này chắc đã nghe Tằng Khả Nhân bơm đểu gì đó nên muốn gây chuyện thôi.
Tuy rằng cô ta làm khó cậu nhưng vẫn là muốn chọc cho Yến Thanh Ti không thoải mái.
Tiểu Từ không muốn làm Yến Thanh Ti khó xử.
Yến Thanh Ti hừ lạnh một tiếng nói: “Đã làm trợ lý của Yến Thanh Ti thì không được thua kém cái gì. Loại tiện nhân này thì cần gì phải cho mặt mũi, bảo em hắt thì hắt đi, chết thì nhặt xác, bị thương thì đi chữa…”
Tiểu Từ thật không dám hắt cốc nước này, nếu hắt là xảy ra chuyện lớn đấy.
Nhưng cậu cũng biết, Yến Thanh Ti nói thật, cô chưa bao giờ biết nói suông. Cậu ta là trợ lý của Yến Thanh Ti, dù có chuyện gì thì cũng phải vì cô một chút.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ lại có người muốn bôi đen, nói xấu cô ngay.
Tiểu Từ lặng lẽ hất nước ra sau: “Chị… Chị bớt giận, xin bớt giận…”
Bạch San bị Yến Thanh Ti dọa cho hoảng sợ, hối hận: “Yến Thanh Ti, đầu óc cô không có bệnh đấy chứ?”
Yến Thanh Ti nói: “Đúng thế, có bệnh đấy, hơn nữa còn bệnh không nhẹ đâu, muốn biết bệnh gì không?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Bệnh của tôi là thấy cô thì ngứa tay, muốn đánh cô, cô nói xem… phải làm sao đây hả?”
Yến Thanh Ti là người thích bao che, người mà cô muốn bao che thì ngoài cô ra, không ai được bắt nạt hết.
Sắc mặt Bạch San trắng bệch, vô cùng khó coi, cô ta vốn tính tình không tốt, khó chơi, hơn nữa diễn xuất cũng không tệ nên rất có ảnh hưởng trong giới chuyên môn, bình thường tới chỗ nào là người ta phải cấp cho vài phần mặt mũi. Những người khác nếu gặp chuyện này thì sẽ dĩ hòa vi quý, chưa từng có người nào không chút lưu tình đối đãi với cô ta thế này.
Điều này khiến cho Bạch San luôn chiếm tiện nghi của người khác nhất thời không biết làm gì, cô ta đành nói: “Cô có biết tôi là ai không hả? Đừng tưởng sau lưng cô có chỗ dựa thì có thể muốn làm gì thì làm, tôi cũng không phải là cô…”
Yến Thanh Ti nhíu mày: “Biết chứ. Bạch San, ngưỡng mộ đã lâu, đối với tiếng nói của cô tôi nhớ mãi không quên. Lần sau muốn đóng phim nóng thì cũng đừng có đứng ngoài ban công, trốn ra xa một chút, mấy tầng lầu bị tiếng của cô đánh thức, người không biết cô là nữ minh tinh thì còn tưởng cô là loại gái đứng đường đấy.”
Yến Thanh Ti đã sớm biết nữ nhân dã chiến với Cận Tuyết Sơ ngoài ban công chính là Bạch San này.
Trước kia hai người chưa từng gặp nhau nên Yến Thanh Ti cũng không buồn đi bôi đen người ta, mà cô với Cận Tuyết Sơ cũng là bạn bè, sao có thể làm ảnh hưởng tới anh ta được.
Không ngờ hôm nay Bạch San lại dám mò tới đây, đúng là người nổi tiếng xấu tính như trong truyền thuyết.
Tính tình đã xấu vậy mà gặp cô cũng không biết xấu hổ là gì.
Trên mặt Bạch San hoàn toàn trắng bệch, mọi ngạo khí đều tan biến, trong đầu cô ta đang nghĩ tới rất nhiều lần dã chiến, ngoài ban công… là lần nào bị bắt gặp vậy?
Yến Thanh Ti liếc nhìn vẻ mặt Bạch San: “A, xem ra là nhiều quá nên không nhớ ra được. Có cần tôi nhắc lại không?”
Trợ lý và người đại diện của Bạch San không ở đây, chuyện bất thình lình này xảy ra làm cho cô ta hoảng hốt, cắn răng nói: “Cô câm miệng… Dám nói xấu tôi, Yến Thanh Ti, tôi không nghĩ cô là loại người như thế, tôi nhất định sẽ tố cáo cô tội phỉ báng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.