Quý Miên Miên đầu tóc vẫn còn bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, vẻ mặt vừa ngốc vừa gấu, đáp: “Chả sao… Tôi tìm người khác.”
Diệp Thiều Quang tức nổ phổi, nữ nhân khốn kiếp này, ngủ với hắn chán chê rồi nói đi là đi, thế mà còn muốn tìm người khác nữa. “Quý Miên Miên, em nói thêm câu nữa xem?”
Vừa dứt lời, nhà bên có người mở cửa, Lãnh Nhiên thấy Quý Miên Miên tay xách hành lý đi ra thì hỏi: “Miên Miên định ra ngoài à?”
Quý Miên Miên gật đầu: “Đúng thế, đúng thế, chị Thanh Ti về rồi, ngày mai sẽ tới trường quay, giờ tôi đi tìm chị ấy.”
Lãnh Nhiên vừa nhìn thấy Diệp Thiều Quang mặt mũi đen sì sì đi ra thì hiểu Quý Miên Miên lại vừa cho anh ta ăn thuốc nổ, bèn cố ý nói: “Vậy… có muốn tôi đưa cô đi cùng một đoạn không?”
Quý Miên Miên gật đầu: “Được, được…”
Diệp Thiều Quang bước ra, túm lấy Quý Miên Miên kéo về: “Người của tôi không cần Lãnh tiên sinh quan tâm.”
Lãnh Nhiên nhún vai: “Dù thế nào thì tôi với Miên Miên cũng là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau cũng không tính là quá phận mà?”
Diệp Thiều Quang châm chọc: “Hừ… Loại đàn ông hoang dã như cậu muốn gì tôi còn không nhận ra sao, đừng đứng trước cửa nhà tôi làm phiền nữa.”
Nói xong, Diệp Thiều Quang đóng rầm cửa lại.
Lãnh Nhiên thực vô tội, thực quan uổng lắm, trông cậu giống loại nam nhân ăn chơi vô độ lắm sao?
Có phải quá nhanh hay không? Ít nhất cũng phải nói cho rõ chứ?
Lãnh Nhiên lắc đầu, cuộc đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/881661/chuong-1232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.