Chương trước
Chương sau
Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng vậy, người đã chết rồi, nhưng ông có biết bà ta chết thế nào không?”
Lão gia tử căn bản không dám nhìn vào mắt Yến Thanh Ti: “Không phải là… bị… bị em chồng giết sao?”
“A… Xem ra… bác cũng không nói với ông rồi.”
Lão thái thái hỏi: “Nói cái gì?”
Yến Thanh Ti vẫn nhìn thẳng vào ông ngoại mình, cô đáp: “Nói rằng kỳ thực Hạ Như Sương không phải do Du Dực giết, mà là bị con giết, cũng không đúng, không phải là bị con giết, mà là bà ta bắt lấy tay đang cầm dao của con chĩa vào chính mình, sau đó từ trên tầng 4 của tòa nhà nhảy xuống. Ông có biết sao bà ta lại làm thế không? Bởi vì bà ta muốn hãm hại, bà ta muốn kéo con làm đệm lưng. Bà ta mà chết, trên con dao lại có dấu vân tay của con, ông nói xem, con không phải là hung thủ thì là gì đây?”
Nghe tới đây, sắc mặt của hai ông bà lão đều thay đổi.
Nhạc Thính Phong định ngăn cản Yến Thanh Ti, nếu Hạ An Lan đã không nói gì thì tạm thời cũng không nên để hai ông bà biết quá nhiều chuyện này.
Anh kéo tay Yến Thanh Ti, thế nhưng cô không động, vẫn tiếp tục nói: “Mà Du Dực vì giúp con nên mới từ trên lầu nhảy xuống, rút con dao kia ra, xóa đi dấu vân tay của con, sau đó… trước khi Hạ Như Sương tắt thở đã cho bà ta một dao cuối cùng… Ông chắc cũng không biết, trước khi chết, bà ta còn nói mấy điều…”
“Bà ta nói, bà ta hận tất cả người của Hạ gia, vì ai nấy đều giẫm lên bà ta, vì mọi người không coi bà ta là người, bởi vì mọi người yêu thương mẹ của con hơn bà ta, bởi vì bà ta cảm thấy mẹ ta là đồ bỏ đi, một thứ bỏ đi thì dựa vào cái gì mà được yêu chiều đến thế? Cho nên bà ta muốn trả thù, muốn cướp lấy, bà ta cấu kết với cha đẻ của mình và Diệp Kiến Công bắt cóc mẹ của con. Đáng tiếc mẹ con mệnh lớn không chết, nhưng cũng vô dụng bởi nhiều năm sau, bà ấy vẫn bị tìm ra, vẫn phải chết trong tay người đàn bà kia…”
Yến Thanh Ti nhìn gương mặt vàng như đất của lão gia tử, chìa tay ra: “Ông nghĩ ông đã làm một chuyện tốt là đưa bà ta ra khỏi trại trẻ mồ côi thì bà ta sẽ phải mang ơn ông đúng không?”
“Đáng tiếc, người ta chưa từng cảm kích ông. Ở trong mắt của bà ta, sự nhân từ của ông chính là lòng thương hại, đại khái những gì ông làm với bà ta đều là chuyện thừa thãi, giẫm đạp và vũ nhục bà ta. Ông cho bà ta tình thương thì ba ta lại giơ dao vào con gái của ông. Ông nuôi sống con sói dữ này chính là để nó ăn thịt con gái của mình.”
Yến Thanh Ti hướng về phía ông ngoại hơi hạ thấp người, đầu cúi thấp, nói: “Xin lỗi, con không muốn kích thích ông, đối với người như ông có lẽ chút ân oán này nếu đã chết thì coi như xí xóa, đúng là có chút nhân từ, nhưng cũng quá tiện nghi cho người đàn bà đó rồi.”
Hận thù của cô với Hạ Như Sương không thể vì bà ta chết đi mà phai nhạt được.
Những điều ác bà ta đã làm không thể vì cái chết đó mà coi như là không có được.
Lão gia tử nghe những lời Yến Thanh Ti nói xong thì cả người ngồi ngây ngốc tại chỗ, thật lâu sau mới nâng tay che mặt, nước mắt chảy dài.
Yến Thanh Ti nhìn về phía lão thái thái, trên mặt bà không có biểu tình gì khác, vẫn là vẻ lạnh nhạt, nhưng vẫn có một giọt nước mắt lăn ra.
Trong lòng Yến Thanh Ti cũng rất không thoải mái, cô đi tới trước mặt lão thái thái, ngồi xổm xuống nói: “Bà ngoại, thực xin lỗi, bác không muốn ông bà phải nghe thấy mấy chuyện này, nhưng con không khống chế được.”
Giờ thì tốt rồi, hai vị lão nhân đại khái cũng đã mất con gái nhiều năm, tuy rằng lần kích thích này rất lớn nhưng cũng may chưa tới mức ngất đi.
Yến Thanh Ti cũng không phải tức giận mà nói ra chuyện này, mà cô vì muốn giải quyết một chuyện khác nên nhất định phải nói ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.