Chương trước
Chương sau
"Tao thật ngu, tao lại tìn tưởng mày... vậy mà tao lại tin mày, Du Dực... tao là chị dâu mày, mày làm thế này làm sao ăn nói với Du gia?"
Yến Thanh Ti vỗ tay, giễu cợt nói: "Chả sao cả, nếu không thì bà nghĩ làm sao? Bà cảm thấy chú Du lợi hại đến đâu? Có thể lén đi tới phòng bà nhiều lần thế sao? Nếu không có tôi cho phép, ai có thể tới? Chính bà ngu thì đừng trách bị người ta hãm hại, cái này so với những chuyện bà làm với mẹ tôi thì quá bình thường."
Ánh mắt Du Dực nhìn chằm chằm vào cổ của Hạ Như Sương, vào lúc này ông không muốn cái gì, chỉ muốn giết người.
Ông lạnh lùng nói: "Cứ coi như tôi cứu bà ra ngoài thì Du gia cũng không cho phép bà được sống, Du gia... đã hạ lệnh phải giết bà."
Thật ra thì làm sao Hạ Như Sương có thể không phát hiện ra sự bất thường, Du Dực đột nhiên xuất hiện đã là một chuyện kì lạ, mỗi lần ông ta tới đều rất ung dung thoải mái, một lần cũng không bị phát hiện, tất nhiên cũng rất kì lạ. Nhưng mà bà ta không có lựa chọn nào khác, không có bất cứ cách nào khác.
Tin Du Dực thì bà ta có thể chết, không tin thì chỉ có thể sống không bằng chết.
Sự hành hạ của Yến Thanh Ti đã khiến cho bà ta sợ hãi đến ám ảnh, đau đớn trên cơ thể lại không để cho bà suy nghĩ được cái gì, vì vậy bà ta chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Du Dực, lựa chọn hợp tác với ông ta.
Hạ Như Sương từng nghĩ đến mục đích của Du Dực, bà ta cho rằng là vì tiền, vì Du gia, vì Niết Bàn, nhưng tới tận bây giờ bà ta lại chưa bao giờ dám nghĩ Du Dực lại cùng một phe với Yến Thanh Ti, người phụ nữ ông ta yêu là - Nhiếp Thu Sính.
Tâm tình của Hạ Như Sương bây giờ đã không cách nào có thể hình dung, tuyệt vọng, tất cả đều là màu xám tro tuyệt vọng.
Hy vọng của bà ta tan biến, lúc trước còn cho rằng Yến Thanh Ti phải chết chắc rồi, nhưng bây giờ... thì sao?
Một lần nữa bà ta lại biến thành tù nhân của Yến Thanh Ti.
Lâu nay, bà ta vẫn tính toán mọi việc, cứ nghĩ rằng bản thân lợi hại hơn bất cứ ai, cho rằng mình mới là nhân vật chính, không ai có thể ngăn bước chân bà ta.
Nhưng lại chỉ không ngờ, Du Dực với Nhiếp Thu Sính lại có quan hệ như vậy.
Bà ta đã nên nghĩ tới từ sớm, trước đây từ lúc Du Dực nhiều lần qua lại giữa Lạc Thành và Hải Thành bà ta đã nên nghĩ tới mới phải, không ngờ chỉ duy nhất một phương diện không tính toán chu toàn lại đưa đến thất bại trong gang tấc cho bà ta.
Yến Thanh Ti nhìn sắc mặt Hạ Như Sương không ngừng thay đổi, nói: "Nhưng mà hiện cái tôi muốn bà quan tâm không phải việc Du gia sẽ làm gì với bà, dẫu sao tôi cũng không để bọn họ tìm được bà. Hẳn là bà nên nghĩ xem tiếp theo tôi sẽ làm cái gì với bà mới đúng. Trước kia tôi chỉ cho bà nếm sự thống khổ cắt da cắt thịt thôi, nhưng tôi có rất nhiều thủ đoạn khiến con người ta muốn chết cũng không chết được, bây giờ tôi sẽ thử hết trên người bà, tôi tuyệt đối... không để bà chết! Tôi sẽ cho bà thấy, được chết là một điều xa xỉ. A, tôi quên mất, Diệp Kiến Công cũng ở Lạc Thành, có cơ hội sẽ cho hai người gặp nhau một chút, tôi còn muốn xem hai con chó già này sao lại cấu kết được với nhau đây?"
Hạ Như Sương run bần bật, bà ta không dám nghĩ tiếp theo sẽ như thế nào?
Bời vì bà ta tuyệt đối tin tưởng những gì Yến Thanh Ti nói, thủ đoạn của cô tàn nhẫn đến khiến người căm phẫn.
Có lẽ đến lúc đó thì mỗi ngày bị cắt một đao đã là tốt lắm rồi.
Đối với một người mà ngay cả chết cũng là một điều xa xỉ thì... là chuyện đáng sợ tới mức nào, còn sống chưa chắc đã phải là việc tốt.
Không được, không được... không thể rơi vào tay Yến Thanh Ti, nếu thế... nếu thế bà ta thà chết đi còn hơn.
Hạ Như Sương không biết lấy đâu ra khí lực, đột nhiên đứng lên vọt tới cửa sổ, đẩy cửa sổ ra định nhảy xuống...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.