Chương trước
Chương sau
Rầm một tiếng, cánh cửa phòng bị đạp ra, Yến Thanh Ti lạnh mặt xông vào đối diện với ánh mắt Hạ Như Sương.
Yến Thanh Ti cười lạnh một tiếng: "Không ngờ bà vẫn còn đồng bọn tự tới tìm chết, cũng được, hôm nay tôi đưa các người xuống địa ngục."
Hạ Như Sương bám vào giường, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống, thân thể run lẩy bẩy.
Nhưng hôm nay, bà ta thấy Yến Thanh Ti lại không hề có nỗi sợ hãi như mọi ngày, trong mắt bà ta đều là oán độc, hận ý dữ tợn, khóe miệng còn nhếch lên giống như một con rắn độc đang chuẩn bị tấn công.
Yến Thanh Ti một thân một mình tới đây, ở trong mắt Hạ Như Sương lại thành cơ hội để bà ta giết cô.
"Xuống địa ngục? Vậy mày thử xem!"
Yến Thanh Ti đang muốn mở miệng lại đột nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh, sau lưng truyền tới giọng nói lạnh lẽo: "Đúng là tự tìm đường chết, đáng tiếc... là mày không phải tao!"
Nhìn trên cổ Yến Thanh Ti kê một con dao, Hạ Như Sương như được ăn linh đan diệu dược.
Trong mắt bà ta lóe lên hận ý điên cuồng: "Hôm nay để chúng tao đưa mày xuống địa ngục đoàn tụ với con mẹ tiện nhân của mày."
Yến Thanh Ti cảm giác được hơi thở xung quanh Du Dực trở nên lạnh lẽo, sát ý trong nháy mắt bành trường khắp nơi.
Đáng tiếc Hạ Như Sương còn nghĩ sát ý đó nhằm vào Yến Thanh Ti, bà ta hô: "Du Dực, nhanh giết nó, nhất định phải giết chết nó, nếu không... ai trong chúng ta cũng không trốn được. Con đĩ này lòng dạ rất ác độc, không chuyện ác nào nó không làm, nếu rơi vào tay cô ta sẽ giống tôi bây giờ."
Yến Thanh Ti khinh miệt nói: "Giết tôi thì bà nghĩ có thể thoát ra sao? Đây là bệnh viện của Hạ gia, có rất nhiều người, mà dù các người có chạy khỏi được bệnh viện cũng không ra nổi Dung Thành. Chỉ bằng các người cũng dám chống lại bác tôi sao? Bớt ảo tưởng đi, nếu tôi còn sống thì các người còn có một con đường sống, nếu tôi chết thì hai người ai cũng đừng mong sống sót."
Trong lòng Hạ Như Sương hốt hoảng, bà ta rất sợ Du Dực sẽ bị Yến Thanh Ti thuyết phục, kêu lên: "Đừng nghe nó nói hươu nói vượn, con đĩ này giỏi nhất là đầu độc lòng người. Du Dực, chú đừng tin nó, nó chết rồi chúng ta mới có cơ hội sống, nếu nó còn sống thì kết quả của chúng ta càng thảm hại hơn bây giờ, sống không bằng chết."
Yến Thanh Ti bĩu môi, thật hiểu cô quá nha.
Chỉ cần cô còn sống thì tuyệt đối không để bọn họ có thêm một ngày.
Yến Thanh Ti ung dung, bình tĩnh nói: "Tôi nói này, chắc ông biết bác tôi là ai? Bác tôi chính là Hạ An Lan đấy, hợp tác với một người sắp chết như bà ta thì không bằng hợp tác với tôi đi, ông muốn tiền bạc, quyền lực hay danh vọng tôi đều có thể cho ông, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, bất kể bà ta cho ông cái gì tôi cho ông gấp đôi, gấp đôi không được thì gấp mười, mười không được thì trăm lần... Tôi không tin có người thắng được sự cám dỗ của tiền tài, của quyền lực."
Du Dực lạnh lùng nói: "Lời cô nói quả thật rất hấp dẫn, khiến tôi không nhịn được mà muốn hợp tác với cô."
Hạ Như Sương hoảng sợ nói: "Du Dực Du Dực, chú nghe tôi, đừng tin nó... ngàn vạn lần đừng tin."
Du Dực cười nhạt: "Nhưng mà tôi có lấy được nhiều thứ hơn nữa thì có thể vượt qua bác cô sao? Tiền tài nhiều đến đâu đi nữa thì trước mặt Tổng thống cũng chỉ là đống giấy vụn thôi, ông ta muốn xử lí tôi cũng chẳng cần phải nhấc một đầu ngón tay."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Ông nói cũng đúng, vậy ông muốn thế nào, giết tôi?"
"Xin lỗi, muốn trách thì trách cô... không nên đi vào."
Hạ Như Sương nghe được những gì Du Dực nói, trong nháy mắt liền trở nên điên cuồng thét chói tai: "Đúng, giết nó, giết chết nó, cắt đứt cổ nó."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.