Chương trước
Chương sau
Diệp Thiều Quang sửng sốt, câu trả lời này... vì sao có cảm giác không có thành ý?
Có phải... quá nhanh rồi hay không?
Quý Miên Miên lập tức đóng máy tính lại, đứng lên vặn vặn eo, vẫy vẫy cánh tay, đá đá chân.
Diệp Thiều Quang lập tức lui về sau, sao lại có ảo giác Quý Miên Miên không phải muốn ngủ với anh mà là muốn tẩn anh một trận chứ?
Quý Miên Miên thấy Diệp Thiều Quang cứ lui về phía sau, mặt đầy phòng bị thì cảm thấy kì quái, cô nói: "Thế nào, không phải nói muốn ngủ với tôi sao? Anh cứ lui về phía sau làm gì?"
Diệp Thiều Quang lại lui lại mấy bước: "Cái này... vừa nãy anh chỉ đùa thôi, em đừng coi là thật."
Quý Miên Miên tiến lên: "Cái gì mà đừng coi là thật, lời nói ra có thể nuốt trở về à?Diệp Thiều Quang, chắc anh không phải đang xấu hổ chứ?"
Diệp Thiều Quang lập tức bĩu môi: "Anh làm sao xấu hổ được... rõ ràng là anh..." rõ ràng là anh đang sợ, có được hay không?
Chuyện xấu hổ như thế này cũng không cần nói ra.
Quý Miên Miên tiến tới, cười nói: "Ngượng cái gì mà ngượng, cũng không phải chưa từng ngủ chung. Mau, tới đi."
Diệp Thiều Quang cảm thấy “ác ý” tỏa ra trên người Quý Miên Miên, anh nghiêm túc nói: "Anh vẫn đang là bệnh nhân, hình như... không nên làm loại vận động tiêu hao thể lực này."
Diệp Thiều Quang được Hạ Lan Phương Niên móc từ trong trại tạm giam ra với lí do là đi chữa bệnh.
Quý Miên Miên vỗ ngực một cái: "Không cần anh, mình tôi tới là được!"
Diệp Thiều Quang a a...
Hạnh phúc tới quá đột ngột, liệu có thể đập chết anh hay không?

Trời còn chưa sáng, Nhạc phu nhân bị lạnh mà tỉnh.
Bà mới mở mắt ra thì thấy mình không đắp chăn, quần áo cũng chưa thay, giày cũng không cởi, hai cái chân vẫn buông thõng ở bên giường hình như đang sưng vù lên.
Nhạc phu nhân hắt hơi một cái, nhanh chóng cởi giày ra, trùm chăn lên, qua một lúc nhiệt độ mới ấm áp lên.
Bà xoa xoa mũi: "Đừng nói bị cảm nha."
Bên ngoài dường như trời vẫn còn đang mưa, bà nghe tiếng mưa rơi chợt nhớ tới giấc mơ vừa nãy.
Bà bĩu môi hừ một tiếng: "Rốt cuộc lại nằm mơ thấy Hạ An Lan, ban ngày nhìn mặt ông ta quá nhiều đến giờ ngủ cũng thấy ám ảnh."
Nhưng mà trong giấc mơ, bà mặc váy cưới trông thật đẹp. Nhạc phu nhân thầm cảm khái một tiếng, chuyện quan trọng nhất đời của người phụ nữ chính là hôn lễ, mà trong hôn lễ quan trọng nhất chính là váy cưới, chiếc váy cưới kia thật đẹp, so với chiếc bà mặc lúc gả cho Nhạc Bằng Trình còn đẹp hơn nhiều lắm.
Đáng tiếc... đời này không có cơ hội mặc nữa.
Nhạc phu nhân vỗ đầu một cái: "Thật là, còn nghĩ cái gì nữa, toàn là vớ vẩn cả, cái gì mà gả cho Hạ An Lan chứ?"
Bà lắc đầu một cái, đã nói rõ với Hạ lão thái rồi, trong đầu còn nghĩ kết hôn cái gì?
Chẳng qua là cứ mơ đi mơ lại một giấc mơ cũng có chút kì quái, hơn nữa trong giấc mơ còn trở về thời trẻ nữa, thật thú vị.
Nhạc phu nhân không để ý giấc mơ kia nữa, ngáp một cái, cơn buồn ngủ lại tấn công khiến bà rụt cổ lại, vẫn còn sớm, có thể ngủ thêm lúc nữa.
Không bao lâu sau Nhạc phu nhân đã chìm vào giấc ngủ.
8 giờ sáng.
Mắt còn chưa mở ra đã hắt xì một cái, Nhạc phu nhân xoa xoa lỗ mũi, ngồi dậy: "Chắc không phải... thật sự bị cảm rồi chứ?"
Bây giờ bà thấy nghẹt mũi, họng đau, đầu đau, còn hơi chóng mặt.
Liếc mắt nhìn thời gian đã hơn 8 giờ, bà vội vàng trở dậy, hai chân vừa đặt xuống đất thì trước mắt đã tối sầm, thiếu chút nữa ngã ra sau.
Nhạc phu nhân vội vàng đỡ giường, lắc lắc đầu nói: "Mình đúng là thối mồm mà, nói cảm liền cảm luôn được."
Bà sờ trán một cái, hình như không bị sốt, bà lầm bầm: "Chỉ cần không bị sốt thì không sao."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.