Chương trước
Chương sau
Ít nhất bà ta cũng phải nhớ đến công ơn nuôi dưỡng mấy chục năm chứ?
Nhưng ngàn lần không ngờ tới, một khắc kia, bà ta lại thốt ra những lời nói oán độc, khiến người khác run sợ đến vậy, bà ta muốn Hạ lão thái chết.
Từ khi Tiểu Ái chết, bà ta gần như được hưởng hết tất thảy những gì vốn thuộc về Tiểu Ái.Ngay cả Du gia cũng là do bọn họ chọn lựa kĩ càng cho bà ta, từ gia thế, gia cảnh cho đến nhân phẩm kĩ càng mới gả bà ta qua, nhưng mà bà ta đâu có cảm kích, ngược lại còn ghi hận trong lòng.
Miệng bà ta vừa mới nhận sai, nhưng thật ra bà ta đâu có biết mình sai ở đâu. Mục đích của bà ta chỉ là giành được lòng thương hại của ôngmột lần nữa, đểônglại giúp bà ta.
Nhưng sao bà ta không động não mà nghĩ một chút, bà ta chỉ là một đứa trẻ được bọn họ nhận nuôi mà thôi, làm sao có thể sánh bằng bạn già đã sớm tối bên ông suốt nửa thế kỉ?
Bà ta muốt giết vợ của ông, vậy ôngdựa vào cái gì để thương hại bà ta?
Còn cả Tiểu Ái của ông nữa, con gái ruột của ông...
Ôngthật sự... hối hận, tất cả những tai họa này đều do ông rước về.
Hạ lão gia cảm giác ngực mình đau nhói, trước mắt bỗng tối sầm lại... Sau đó ông liền ngã xuống.
Vệ sĩ nhìn thấy tình huống không ổn, vội vã lao lên đỡ lấy ông.
"Lão tiên sinh... lão tiên sinh..."
Nhạc Thính Phong là người đều tiên chạy ra, anh nhìn thấy Hạ lão gia hôn mê, vội vàng nói: "Mau gọi bác sĩ, đưa tới phòng cấp cứu."
Yến Thanh Ti vội vàng đẩy Hạ lão thái đi ra, sắc mặt cô tái nhợt có chút luống cuống: "Con... có phải... nên dùng cách nhẹ nhàng hơn để ông ngoại nhìn ra sự thật không?"
Hạ lão thái vỗ vỗ cánh tay Yến Thanh Ti: "Không trách con."
Hạ lão thái bình tĩnh hơn mọi người một chút, bởi vì bà biết được khi bạn già thấy Hạ Như Sương bị vạch mặt sẽ bị đả kích lớn đến mức nào?
Ông ấy đã từng tin tưởng Hạ Như Sương nhiều đến mức nào thì giờ sẽ càng tự hận bản thân bấy nhiêu, nhưng mà bà tin tưởng bạn già của mình sẽ không có việc gì.
Hạ An Lan đứng phía sau lưng Yến Thanh Ti, nói: "Có nhẹ nhàng hơn nữa cũng không thay đổi được bản chất câu chuyện."
Bác sĩ nhanh chóng đưa Hạ lão gia vào phòng cấp cứu, Hạ lão thái ở bên ngoài chờ. Yến Thanh Ti khuyện bà đi nghỉ nhưng bà chỉ lắc đầu: "Bà phải chờ ở đây, trước kia đều là ông ấy ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ bà, hôm nay đến lượt bà chờ ông ấy, các con cứ làm chuyện của mình đi."
Hạ lão tháibình tĩnh lạ thường, tỉnh táo vô cùng, trong mắt chỉ có một mảnh yên tĩnh, không vui không buồn.
Yến Thanh Ti đột nhiên cảm giác được bà ngoại của cô là một người rất lợi hại, đến cái tuổi này rồi, bà dường như đã nhìn thấu được sự sống và cái chết.
Sự ung dung, dửng dưng của bà khiến mọi người không kìm được mà kính nể.
Thật ra,thân thể Hạ lão thái rất yếu, Yến Thanh Ti không dám rời đi, cô ngồi cạnh ông: "Bà ngoại, con ở lại với bà."
Hạ lão tháicười nói: "Bà không sao, con làm việc của mình đi."
Nhạc phu nhân nói: "Thanh Ti, bác ở đây với bà ngoại cho."
Yến Thanh Ti suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên nói với Nhạc Thính Phong: "Anh đi với bác đi."
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Được."
Anh do dự một chút, hỏi: "Vậy... Hạ Như Sương xử lí như thế nào?"
Yến Thanh Ti chỉ nói một câu: "Không để cho bà ta chết là được."
Du phu nhân còn cất giấu không ít bí mật, cô phải moi ra cho bằng hết.
"Được!"
Nhạc Thính Phong rời đi.
Yến Thanh Ti cho người mang tới một chiếc chăn mỏng, cô đắp lên đùi Hạ lão thái, đột nhiên nhớ tới một chuyện liền đưa tay ra, nói: "Bà ngoại nhìn nè."
Hạ lão tháinhìn thấy ngón áp út tay phải của Yến Thanh Ti mang một chiếc nhẫn kim cương. Dưới ánh đèn, viên kim cương ánh ra những tia sáng chói mắt, bàsửng sốt một chút: "Đây là..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.