Nhìn theo bóng dáng của Hạ lão gia, trong lòng cô có chút chua xót.
Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti: “Còn thấy buồn không?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không, năng lực tự hồi phục từ trước đến giờ của em vẫn mạnh mẽ lắm.”
…
Buổi chiều ngày hôm sau, lão thái gia làm theo lời Yến Thanh Ti nói, lại đến gặp Hạ Như Sương lần nữa.
“Làm sao mà sắc mặt con còn kém hơn cả hôm qua thế?”
Hạ Như Sương cười gượng yếu ớt: “Chú, con không sao... con đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Hạ lão gia thở dài: “Ôi… Ai cũng thế thôi, bị nhốt lâu như thế sức khoẻ cũng chẳng thể tốt được.”
Hạ Như Sương nghiêng đầu nhìn những tia nắng cuối cùng còn sót lại của hoàng hôn bên ngoài cửa sổ: “Hôm nay thời tiết đẹp quá, nhưng đáng tiếc là con không nhìn thấy. Con thực sự rất nhớ khi còn nhỏ, những lúc vui đùa cùng Tiểu Ái trên bãi cỏ, có lẽ lúc đó chính là thời gian hạnh phúc nhất của con. Nếu nhưcon biết sau này sẽ xảy ra những chuyện đó, con nên chết thay cho Tiểu Ái mới phải.”
Vẻ mặt Hạ lão gia tràn ngập đau khổ: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa… Ta biết con là một đứa bé ngoan, lần này đã để con chịu thiệt thòi rồi. Trong lòng con buồn lắm đúng không? Con yên tâm, có chú ở đây, chú nhất định sẽ bảo An Lan cho con một câu trả lời thoả đáng.”
Hạ lão gia cầm điện thoại gọi cho Hạ An Lan ngay trước mặt Hạ Như Sương.
Một lúc sau, mới có người nhấc máy.
Ôngvừa cất tiếng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/881540/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.