Chương trước
Chương sau
"Thứ hai, sự tình không phải như những dì nhìn thấy, kỳ thực lúc đó chúng con…”
Thấy Nhạc phu nhân muốn đem sự thực nói ra, Yến Thanh Ti đột nhiên kéo Nhạc phu nhân lại, ghé sát tai bà nói nhỏ: “Bác gái, bà ta xuống rồi. Nếu bác nói là còn chưa hôn, thế không phải là công dã tràng sao? Mà bà ta sau này sẽ ngày càng làm ra những chuyện tệ hơn, lẽ nào bác có thể nhẫn nhịn?”
Nhạc phu nhân sững người, bà ta xuống rồi sao?
Bà liếc mắt về phía sau thì đúng là thấy Hạ Như Sương.
Yến Thanh Ti lại nói: “Bác nghĩ mà xem, bây giờ thuận theo lời của bà, để cho bà ta nghe thấy, cho rằng bác và bác Lan muốn kết hôn, bác nghĩ bà ta sẽ thế nào?”
Nhạc phu nhân động động não rồi nói khẽ: “Treo cổ, nhảy lầu, uống thuốc ngủ?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Thương tâm tuyệt vọng, đau khổ không muốn sống! Cái cảnh đó, bác không muốn xem sao?”
Nhạc phu nhân bỗng thấy những lời của Yến Thanh Ti rất là chí lí.
Mục đích của bà chính là để đả kích Hạ Như Sương, để cho bà ta đau buồn khó chịu, nếu để bà ta biết cảnh trong vườn chỉ là do hai người diễn trò thì không biết bà ta sẽ đắc ý đến thế nào đâu? Không chừng còn lấy chuyện này ra để chế giễu bà.
Chỉ nghĩ đến việc Hạ Như Sương nói bà là hoa tàn liễu bại, lửa giận trong lòng Nhạc phu nhân khó mà tiêu đi được.
Nhưng…
Đây không phải việc nhỏ, chỉ vì sung sướng nhất thời mà lôi cả bản thân vào thì không ổn lắm đâu?
Yến Thanh Ti biết Nhạc phu nhân đang lo lắng gì, cô lại nói: “Bác gái, bác sợ cái gì chứ? Đợi bà ta tức chết rồi bác lét lút giải thích với bà ngoại là được. Dù sao thì cũng có phải kết hôn ngay lập tức đâu, nói miệng thôi mà, không coi là thật đâu bác.”
Nhạc phu nhân gật đầu, nói cũng đúng!
May là Thanh Ti sáng suốt, nếu không thì đã bỏ qua cơ hội tốt để tấn công Hạ Như Sương thêm lần nữa.
Huống hồ, cứ cho là bà có đồng ý thì Hạ An Lan còn lâu mới chịu, bà không tin là ông ta có thể đồng ý lấy bà.
Nhạc phu nhân đè nén lại những lời muốn nói ra, nói: “Khụ, khụ… cái đó… dì Uyển à, là như thế này… Hôm nay, chúng con đúng là có... cái đó, nếu dì đã nhìn thấy rồi, con cũng không phủ nhận nữa.”
Lần này đến phiên Hạ An Lan kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Như Sương ở phía sau thì ngay lập tức hiểu ra, trong lòng ông cảm thấy có chút buồn cười.
Mới vừa rồi thì sống chết không chịu đồng ý có quan hệ gì với ông, giờ thấy Hạ Như Sương liền sửa miệng, đúng thật là...
Nhạc phu nhân sờ sờ mũi, có chút chột dạ, Yến Thanh Ti nhéo nhéo tay bà.
Nhạc phu nhân nuốt nước bọt một cái rồi tiếp tục nói: “…Nhưng chúng con từng này tuổi rồi, cũng không để tâm những cái đó lắm. Bây giờ là thời nào rồi còn trách nhiệm gì chứ? Không khéo lại làm tổn thương tới mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta, dì nói có đúng không?”
Hạ lão thái nhíu mày: “Thế coi sao được. Dì không cần biết bên ngoài thế nào, cũng không cần biết bây giờ là thời đại gì, ở tại nhà họ Hạ thì phải có quy củ, làm sai thì phải chịu trách nhiệm.”
Nhạc phu nhân khẽ rùng mình, Hạ lão thái một khi phát uy là khiến bà thấy sợ.
“Cái này…Chúng con… chúng con không thích hợp lắm… Với lại, con đến là để bàn chuyện kết hôn giữa Thanh Ti và Thính Phong chứ có phải cho con đâu?”
Hạ lão thái cười lớn nói: “Có cái gì thì giải quyết một lần đi, song hỉ lâm môn, đã vui lại càng vui hơn.”
Nhạc phu nhân lườm Hạ An Lan, ông không biểu lộ bất cứ thái độ gì, ánh mắt như cười như không.
Trong lòng Nhạc phu nhân không ngừng nói: nhanh từ chối đi, nhanh từ chối đi.
Nhưng khi con người ta càng mong cái gì thì càng khó mà đạt được, Hạ An Lan vừa mở miệng liền nói: “Nếu bà đồng ý thì tôi sao cũng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.