Du Hí đang nằm nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng gõ liền ra mở cửa thì thấy mẹ mình, anh cũng chẳng vui vẻ gì nói: "Muộn thế này rồi sao mẹ còn chưa ngủ?"
Du phu nhân đóng cửa lại, hỏi: "Du Hí, con còn muốn về nhà không?"
Du Hí gật đầu, thuận miệng đáp: "Tất nhiên là muốn rồi, con đâu phải là mẹ, đầu óc con tỉnh táo lắm đấy... Sao tự dưng mẹ lại hỏi chuyện này?"
Du phu nhân nhìn hắn, nói: "Mai mẹ sẽ cho con về."
Du Hi ngẩng lên, kinh ngạc nhìn Du phu nhân, "Mẹ, mẹ bị mộng du à?"
Du phu nhân nắm lấy cánh tay Du Hí: "Mẹ không bị mộng du, con chuẩn bị đi, sáng mai là đi luôn."
Du Hí đánh rơi cả điện thoại, anh ta nhìn Du phu nhân, nói: "Mẹ... Mẹ sao thế, mẹ nói rõ cho con biết tại sao lại muốn con đi? Mẹ sẽ không dễ dàng gì mà buông tha cho con thế đâu, mẹ nói đi... Mẹ muốn con làm gì?"
Du Hí vẫn có chút hiểu biết với người mẹ của mình. Bà không phải là người sẽ kìm cương trước bờ vực thẳm, biết quay đầu lại là bờ đâu, đột nhiên bảo anh ta đi như vậy chắc chắn phải có lí do.
Du Hí rất muốn rời khỏi đây, anh cảm thấy cuộc sống ở đây đúng là sống không bằng chết. Tối nay tuy có thể tránh gặp mặt Nhạc phu nhân và người nhà họ Tô, nhưng mai thì sao, rồi ngày kia thì sao nữa, cũng đâu thể tránh mãi được đúng không?
Sớm muộn gì cũng phải chạm mặt, tới lúc đó, Nhạc phu nhân thấy anh ta rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/881472/chuong-1043.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.