Chương trước
Chương sau
Yến Thanh Ti thở dài một hơi, bác Nhạc cũng thật đen đủi, sao lần nào cũng bị bác Lan bắt quả tang thế nhỉ?
Bây giờ, cô thực sự cảm thấy lo lắng cho buổi gặp mặt hôm sau rồi đấy!
Hy vọng đến lúc đó, bác gái có thể toàn mạng mà trở về!
Yến Thanh Ti lăn qua lộn lại trên giường, ôi, tâm trạng không tốt nha, thật muốn làm chuyện xấu!
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa vang lên, Yến Thanh Ti ngồi bật dậy, cực kì cảnh giác không ra mở cửa mà hỏi: “Ai đấy?”
Chú Du nói, kể cả là trong nhà họ Hạ cũng tuyệt đối không được tin tưởng bất kì ai.
“Tiểu thư, tôi là A Tương.”
Hai mắt Yến Thanh Ti sáng rực, A Tương tìm cô vào lúc này 80% là có chuyện, cô bật dậy ra mở cửa cho A Tương vào phòng.
A Tương vừa vào phòng liền nói: “Tiểu thư, Du phu nhân vừa mới ra ngoài rồi ạ!”
Yến Thanh Ti vừa nghe thấy thế liền hỏi ngay lập tức: “Bao lâu rồi?”
“Vừa mới đi ạ.”
Yến Thanh Ti ngay lập tức đi thay quần áo, muốn đuổi theo, Du phu nhân ra ngoài vào lúc này tuyệt đối là có chuyện gì đó.
A Tương vội vã nói: “Cô cứ yên tâm, tiên sinh đã cho người bám theo rồi.”
Yến Thanh Ti dừng lại, cười nói: “Tôi quên mất, có bác ấy ở đây đâu đến lượt tôi ra tay nữa.”
Cô xua xua tay: “Cô về nghỉ ngơi trước đi.”
A Tương đi rồi, Yến Thanh Ti đi vòng vòng trong phòng, xách những thứ mà hôm nay A Tương mua về, đi đến phòng của Du phu nhân, lật chăn của bà ta lên, đổ tất cả mọi thứ trong cái hộp lên giường, sau đó phủ chăn lên. Vuốt vuốt những vết nhăn trên chăn.
Yến Thanh Ti cười khà khà đầy nguy hiểm.
“Hừ, đợi đến lúc bà về, đảm bảo sẽ cho bà một bất ngờ lớn đấy.”

Yến Thanh Ti không ngủ mà cô cũng không ngủ được, nghe ngóng động tĩnh, cô không tin đêm nay Du phu nhân không quay về.
Gần sáng, Du phu nhân về đến nhà, tắm rửa rồi lên giường đi ngủ luôn.
Đang ngủ say sưa, bà ta cảm thấy hình như có cái gì đó lành lạnh đang dán lên đùi bà ta.
Du phu nhân thò tay túm lấy, cảm thấy hình như có cái gì đó đang giãy giụa trong tay bà ta, bà ta mở mắt ra nhìn, dưới ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ, bà ta nhìn thấy thứ trong tay mình…
Nửa đêm, một tiếng hét chói tai đầy thê thảm vang lên trong nhà họ Hạ!
Du phu nhân theo bản năng quẳng ngay cái thứ trong tay mình xuống dưới đất, bà ta hét toáng lên: “Rắn… rắn… có rắn…”
Cho dù là ai đi nữa, nửa đêm nửa hôm bị một con rắn bò lên người đều sẽ sợ đên mức hồn vía lên mây. Thế này đâu đã hết, bởi vì Du phu nhân lại nhanh chóng cảm thấy có cái gì đó đang bò lên người mình, bà ta sợ hết hồn lăn một vòng từ trên giường ngã nhào xuống dưới đất, tha luôn cả chăn xuống dưới.
Sau đó, bà ta liền nhìn thấy trên giường toàn là rắn với chuột. Du phu nhân ôm đầu hét lớn, nhìn thấy những thứ đó, lông tơ trên người bà ta đều dựng đứng, da gà da vịt nổi hết cả lên, đầu óc quay cuồng, dạ dày nhộn nhạo, buồn nôn.
Đợi đến khi tất cả đèn trong phòng đều được bật sáng, Du phu nhân mới phát hiện ra rằng đám rắn chuột đó tất cả đều là giả, chỉ là đồ chơi làm rất giống thật mà thôi, tự nó động đậy được.
Du phu nhân ôm ngực thở hổn hển. Yến Thanh Ti, là con nhỏ đó… cái con tiện nhân này!
Rầm một cái, cửa phòng bà ta bị đá ra, một đám người đang đứng trước cửa.
Yến Thanh Ti đứng khoanh tay ôm ngực, ngáp một cái nói: “Du phu nhân, nửa đêm canh ba rồi mà bà vẫn còn gào toáng lên khiến cả nhà đều không ngủ được, đến bà ngoại cũng bị bà làm cho tỉnh lại rồi. Bà muốn làm gì thế, nếu đã ra ngoài rồi sao không ngủ luôn ở ngoài đi, về nhà làm cái gì?”
Cả người Du phu nhân run lẩy bẩy, nhìn gương mặt điềm nhiên của Yến Thanh Ti, bà ta nuốt hận, nói: “Xin lỗi, tôi… tôi gặp ác mộng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.