Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong vỗ vỗ bả vai bà: "Mẹ, không thể... Không sao cả, chúng ta cứ ở lì tại nhà ông ta không đi. Dù sao, chỉ cần Thanh Ti thích con thì con không tin ông ta có thể chia ương rẽ thúy. Chưa kể còn có bà Hạ nữa, bà ấy thích con, bà Hạ mới là người lợi hại nhất, chỉ cần hạ gục Hạ lão thái là được."
Nhạc phu nhân gật đầu: "Được, liền chuyển mục tiêu tấn công trọng điểm lên dì Bội Uyển. Nhưng mà... mẹ sợ lắm!"
Bà thực sự sợ Hạ An Lan. Mấy ngày nay ở nhà, bà lục một ít tin tức và video của ông xem thử, ai dè càng xem càng sợ.
Rõ ràng Nhạc phu nhân còn chưa gặp Hạ An Lan đã tự mình dọa mình muốn ngất xỉu.
"Mẹ đừng sợ. Mẹ nghĩ xem, Thanh Ti bây giờ chính là bảo bối của Hạ gia, là đứa bé Hạ lão thái yêu quý nhất, mà Thanh Ti lại về phe chúng ta..."
Nhạc phu nhân bẹp miệng, mắt thì ngân ngấn nước miệng thì lầm bầm một câu: "Sớm biết thế, đã không nói..."
Bà không phải là người biết làm chuyện xấu, không có Thanh Ti ở đây làm cái gì cũng không tốt.
Lần này, vì để ôm được vật cát tường về nhà bà không quan tâm được nhiều cái như vậy, chỉ có thể nhắm mắt liều mình xông lên thôi.
...
Bốn giờ chiều, Du phu nhân tìm một chỗ vắng người, thừa dịp không ai trông thấy nói với Hạ lão gia: "Chú, con có chút việc muốn nói với chú."
"Con nói đi, có thể làm giúp thì chú nhất định sẽ giúp." Hạ lão gia cho rằng bà ta định nói chuyện vết thương trên mặt.
Du phu nhân lắc đầu cười một cái: "Chú, bây giờ mọi chuyện cũng đã ổn thỏa cả rồi, nhìn thấy cô bình phục lòng con cũng yên tâm. Hơn nữa con ở đây lâu như vậy cũng nên về thôi. Ngày mai con định đứa Du Hí về, ông nội bà nội của nó cũng rất nhớ nó..."
Hạ lão gia có chút ngạc nhiên, nhưng ông từ chối: "Theo lý thuyết thì chú nên đồng ý, nhưng chỉ là bây giờ về thì không ổn lắm. Hai ngày nữa là Trung thu rồi, hiếm có dịp nào con về đây mà ngay Trung thu cũng ở không lại, nếu về lúc đó thì nhà chồng con sẽ nghĩ như thế nào? Không bằng đợi đến khi Tô gia đến nói chuyện hôn sự của Thanh Ti xong thì con với Du Hí hãy về?"
Thật ra thì Hạ lão gia chỉ lo Hạ Như Sương đem khuôn mặt in hai cái dấu tay kia về nhà, người Du gia vừa thấy chắc chắn cho rằng Du phu nhân bị người Hạ gia đánh, tóm lại vẫn là tổn hại tới thanh danh của Hạ gia.
Mặc dù Hạ lão gia có nghi ngờ lí do Hạ An Lan ra tay, nhưng đứng giữa hai người bọn họ thì Hạ lão gia vẫn nghiêng về con trai mình hơn.
Du phu nhân do dự một hồi, ní: "Cái này… Chú... Thanh Ti có chút hiểu lầm với con, nếu con ở lại cũng không tốt lắm, nó sẽ không vui."
Hạ lão gia thở dài: "Có hiểu lầm thì phải giải trừ. Con là người lớn, phải bao dung với nó một chút. Tính nết Thanh Ti đúng là có chút vấn đề, hơi tàn nhẫn một chút, nhưng cái này cũng không thể trách nó. Về sau chú sẽ bàn với cô con xem có nên mời một thấy dạy lễ nghi về cho nó hay không?"
Hạ Như Sương gật đầu: "Như vậy... cũng tốt. Vậy... con chờ hôn sự của Thanh Ti được định ra rồi về vậy."
"Vậy được rồi, hai ngày nay con đừng nghĩ cái gì, nghỉ ngơi cho khỏe đi."
"Vậy con xuống bếp xem tối nay ăn gì."
"Ai, con đúng là không chịu ngồi yên, đi đi..."
Hạ Như Sương xoay người, sắc mặt bà ta lạnh xuống, rõ ràng giữa bà ta với Hạ An Lan thì Hạ lão gia vẫn nghiêng về con trai ông ta hơn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.