Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của mẹ, Du Hí bĩu môi, sửa lại: "Được rồi, được rồi, con biết rồi, con sẽ hùa theo, ton hót, nịnh nọt lấy lòng..."
Du Hí len lén trợn mắt một cái, ngồi im chẳng buồn tranh cãi vô ích thêm làm gì.
Sống cả đời tới giờ, nếu không phải vì mở ra tiền lệ nịnh nọt ông chú khốn khiếp của anh ta, cả đời này chắc anh ta sẽ chẳng biết cái gì gọi là lấy lòng người khác mất.
Cũng may vì từng được chú hai dạy dỗ, nếu không, Du Hí thật sự cũng không biết phải lấy lòng thế nào thật.
Du Hí nhìn người mẹ đang đi trước mặt mình, sao tự dưng lại có cảm giác mọi chuyện sẽ thành công cốc thế nhỉ?
Du Hí lắc đầu, kệ đi, cứ nhắm mắt cho qua đi rồi tính tiếp.
Ngồi xe lăn được đẩy vào trong, còn chưa thấy người, Du Hí đã chuẩn bị dáng vẻ hưng phấn, vui mừng gọi: "Ông ngoại, con tới rồi!"
Hạ lão gia đang ăn sáng với Hạ An Lan, bị gọi một tiếng như vậy, đôi đũa trên tay ông suýt chút nữa thì rơi xuống.
Hai người ngoảnh lại, thấy Du Hí đang ngồi trên xe lăn, Hạ An Lan chậm rãi đặt đũa xuống: "Ai dạy cậu cái kiểu vào nhà người khác làm khách mà vừa tới cửa đã hô to gọi nhỏ thế?"
Du Hí ngồi trên xe lăn run lên, vội vàng nói: "Vâng, cháu biết rồi ạ, sau này cháu nhất định sẽ không vậy nữa, nhất định sẽ sửa."
Nếu nói Du Dực là người mà Du Hí sợ, vậy Hạ An Lan chính là người khiến anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/881417/chuong-988.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.