Lão thái đưa tay ra với Yến Thanh Ti: "Qua đây, qua nằm với bà một lúc nào."
Yến Thanh Ti thấy bồn chồn, cô nuốt nước bọt, bước từng bước tới, gọi một tiếng: "Bà ngoại!"
Rốt cuộc, Hạ lão thái tỉnh dậy từ lúc nào, bà thấy được những gì rồi?
"Nào, nằm xuống, để bà ôm con." Lão thái cười ha ha rồi vươn tay ra.
Yến Thanh Ti ngồi xuống cạnh giường rồi từ từ nằm xuống. Giường bệnh của bà to hơn giường đôi phổ thông một chút, cô nằm xuống cũng không chiếm nhiều diện tích.
Hạ lão thái ôm chặt lấy Yến Thanh Ti, giống như rất nhiều năm về trước khi bà dỗ dành con gái mình vậy. Bà nhẹ nhàng nói: "Lúc phẫu thuật xong bị hôn mê, bà đã nghe thấy tiếng của con rồi, khi ấy trong đầu bà chỉ có một tia ý thức, bà phải tỉnh lại, bà phải được nhìn thấy con... dù có chết, bà cũng phải mở mắt ra nhìn con rồi mới được chết. Lần đầu nhìn thấy con, bà đã có cảm giác đây chính là con cháu của gia đình này, chẳng cần bất cứ điều gì để chứng minh, vì ánh mắt của con giống y hệt với mẹ con vậy, đẹp đẽ và trong sạch..."
Mắt Yến Thanh Ti cay xè, sống mũi cũng cay cay, cô muốn nói nhưng cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, không phát ra được âm thanh.
Giọng lão thái thái có chút khàn, âm lượng cũng không cao, bà lại nói: "Bà già rồi, tuổi tác đã cao, cũng chẳng biết sống được thêm bao năm nữa. Bà cũng không quản được nhiều, mà cũng chẳng muốn quản, người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/881411/chuong-982.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.