Chương trước
Chương sau
Bà ta tiếp tục nói: "Theo lí mà nói, Nhạc Bằng Trình làm ra những truyện vô đạo đức như vậy thì người bị thương tổn nhiều nhất là hai mẹ con họ. Nhưng dù sao đi nữa cũng không thể phủ nhận Nhạc Bằng Trình là cha ruột của Thính Phong, nếu người kia là giả thì đúng là quá đáng, có nhốt vào tù cũng không oan. Nhưng nếu là thật thì đem cha ruột nhốt vào tù cũng quá độc ác. Đến cha ruột nó còn xuống tay được thì sau này đối với Thanh Ti..."
Nói đến đây thì bà ta lại không tiếp tục nói nữa, Hạ lão gia vẫn nhìn chằm chằm vào nồi cháo đang sôi lục bục.
"Những chuyện này, sao con biết được?"
"Bạn của Du Hí là Diệp Thiều Quang, buổi từ thiện hôm đó nó cũng tham gia nên tận mắt trông thấy. Thằng bé đó kể cho Du Hí nghe, Du Hí lại thấy hay ho nên nói lại với con. Lần đầu tiên gặp Thính Phong, biết thân thế nó xong con định nói nhưng... bữa com hôm đó, chú cũng thấy đấy, hai đứa bé này hình như hiểu lầm con, nếu con lại nói tới chuyện này thì không hay lắm. Chưa kể, con cũng muốn xem xem con người thằng bé như thế nào, liệu nó có thể đem lại hạnh phúc cho Thanh Ti không? Thanh Ti lưu lạc nhiều năm như thế, con cũng chỉ hi vọng về sau con bé có được hạnh phúc. Vốn con định quan sát Thính Phong thêm vài ngày nữa, nhưng hôm nay nghe chú nói muốn cho hai đứa nó kết hôn sớm như vậy thì nghĩ phải đem chuyện này nói cho chú biết thì hơn."
Hạ lão gia gật đầu: "Con đúng là biết suy nghĩ cho Thanh Ti, chuyện này chú sẽ suy nghĩ kĩ càng."
Du phu nhân nói: "Chú... con, chú đừng nói với Thanh Ti là con nói chuyện này cho chú được không? Con sợ con bé hiểu lầm. Con cũng là phụ nữ, con biết những cô gái trẻ khi yêu đều cho rằng người yêu mình là người tốt nhất thế giới, người khác mà nói không tốt về người đó thì sẽ cho là mọi người có thành kiến với người yêu mình, con sợ con bé sẽ tức giận.”
"Những gì con lo lắng ta đều biết, con yên tâm đi."
Du phu nhân cười nói: "Chú, cháo được rồi, tắt bếp thôi."
"Ừ, tắt đi."
...
Sức khỏe Hạ lão thái tuy vẫn còn rất suy yếu nhưng nằm dưỡng ở bệnh viện mấy ngày cũng tốt lên nhiều, lúc ăn cơm cũng có thể ngồi dậy như bình thường, chỉ là vẫn chưa xuống giường đi lại được thôi.
Hạ lão thái rất thích bám lấy Yến Thanh Ti, y như những đứa trẻ thích được dựa dẫm vào lòng mẹ. Sự đau đớn khi mất đi đứa con gái bé bỏng của mình đeo bám bà cả đời, lúc nào cũng bất an, nhất định phải thấy Yến Thanh Ti ở bên cạnh.
Buổi tối, 8 giờ, sau những ngày tuyên truyền, cuối cùng Tiêu Phong Điện cũng được lên sóng vào khung giờ vàng của đài truyền hình vệ tinh đại lục.
Yến Thanh Ti chỉ vào nhân vật Chiêu Quý Phi cao quý trên màn hình tivi, nói: "Bà ngoại, bà ngoại, bà xem này, con đấy..."
Hạ lão thái đẩy đẩy mắt kính, kéo tay Yến Thanh Ti kích động nói: "Thanh Ti nhà chúng ta đẹp thật đấy."
"Cái này còn phải nói sao."
Hai tập phim vừa mới chiếu xong đã thấy Nhạc phu nhân gọi video cho cô, mở máy lên liền thấy mặt Nhạc phu nhân: "Bác, bác xem chưa?"
Nhạc phu nhân kích động hét ầm lêm: "Thanh Ti, con giỏi quá, bác yêu con quá! Bác và mẹ bác, cả mấy mợ nữa đều thích bộ phim này lắm."
Nhạc phu nhân nhìn thấy Hạ lão thái ngồi cạnh Yến Thanh Ti thì lại nói: "Dì Bội Uyển, dì khỏe không? Mẹ cháu ngày nào cũng nhắc tới gì, để cháu gọi bà ấy nói chuyện với dì nhé?"
Hai lão thái nói một hồi, Nhạc phu nhân không nhịn nổi xen mồm vào nói: "Dì à, dì phải dạy dỗ con trai dì đi, muốn mang Thanh Ti đi thì tốt xấu gì cũng phải nói với bọn con một tiếng chứ. May ông ta là con trai dì đấy nếu là con nhà người khác thì con đã đập chết từ lâu rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.