Bà ta vẫn luôn cố gắng lấy lòng từng người một, bà ta chỉ hy vọng bản thân có thể được mọi người thừa nhận. Thế mà vẫn không được.
Du phu nhân khóc một hồi, đưa tay với lấy túi xách, lấy điện thoại ra gọi cho Du Hí.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Du Hí nhìn người gọi tới là mẹ mình, trong lòng biết có chuyện không ổn nên cố làm giọng nói nghe có vẻ mệt mỏi.
Du phu nhân nói: "Bà ngoại con tỉnh rồi, hơn một tiếng trước."
"A, tỉnh rồi sao, đây là chuyện tốt mà. Ơ... sao nghe giọng mẹ chả có chút vui mừng gì thế?"
Du Hí không nghe thấy bất cứ một cảm xúc vui mừng nào trong giọng nói của Du phu nhân, anh ta đột nhiên cảm thấy khó hiểu, hình như... có gì đó không đúng?
Du phu nhân không trả lời câu hỏi đó mà trực tiếp nói: "Du Hí, con qua đây, ngay bây giờ."
Du Hí ngạc nhiên, giọng nói vô thức giương cao lên: "Mẹ nói cái gì vậy? Bây giờ vết thương trên người của con còn chưa tốt lên đâu?"
"Chưa tốt cũng phải tới. Du Hí... lập tức tới đây ngay cho mẹ, đừng nói gì nữa, vô ích thôi."
Giọng nói của Du phu nhân quả quyết vô cùng, hoàn toàn không cho phép Du Hí phản đối.
"Mẹ, con vừa mới làm phẫu thuật, tình trạng con bây giờ làm sao mà ngồi máy bay được?" Du Hí cố gắng nghiêm trọng hóa vết thương của mình lên.
Nếu là bình thường thì anh ta cũng đi qua đó đấy, hơi nhàm chán chút thôi. Nhưng mà bây giờ chú hai cũng đã tới đó, anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/881400/chuong-971.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.