Chương trước
Chương sau
"Những chuyện này, suy cho cùng cũng chẳng liên quan gì tới mẹ con Như Sương, họ không muốn tiếp nhận Thanh Ti thì kệ đi, đừng để ý tới họ nữa, giờ họ sống rất tốt, chẳng thiếu thứ gì, Thanh Ti mới là quan trọng nhất, đứa bé này mới là người nhà chúng ta..."
Hạ lão gia run run nói: "Thanh Ti, con bé thật sự trông rất giống với mẹ con hồi còn trẻ..."
"Ba có muốn gặp con bé không? Chắc nó chưa ngủ đâu, để con đi gọi."
Hạ lão gia vội đưa tay ra ngăn lại: "Đừng, đừng, đừng gọi, đừng gọi... Hôm nay ba thấy sắc mặt con bé không được tốt, trên cổ còn có vết thương, để nó nghỉ ngơi cho tốt. Cứ để con bé nghỉ đi... sau này... còn thời gian, còn thời gian mà."
Hạ An Lan nói: "Hôm nay con bé còn lo ba sẽ không thích nó."
"Ba có thể không thích được sao, đó là cháu ngoại ba đấy, haizz... Hôm nay là vì ba lo cho mẹ con quá... nên lúc nói chuyện với con bé ngữ khí không được tốt lắm... Sau này ba sẽ sửa..."
"Những gì con bé đã trải qua trong ngần ấy năm khiến con bé trở nên rất mẫn cảm, con hi vọng sau nay khi ba đối diện với con bé, ba sẽ dịu dàng với nó hơn."
Hạ lão gia gật đầu lia lịa: "Ba biết... ba biết rồi... ba là ông ngoại của con bé, sao ba lại có thể... Cũng là tại ba trước đó quá hồ đồ, ba cứ tin rằng Tiểu Ái đã chết, không còn sống ở trên đời này nữa, nhưng lại quên mất một điều nếu như không có quan hệ huyết thống, sao hai người lại có thể giống nhau tới vậy?"
"Ba, cuối cùng chúng ta cũng có con cháu ruột thịt trong gia đình rồi, sau này con nhà người ta ba cũng không cần phải thân thiết quá vậy nữa đâu."
Hạ lão gia ngẩn ra một lúc rồi gật đầu: "Ba biết... ba già, nhưng suy cho cùng ba cũng chưa hồ đồ đến mức ấy..."
Ông hiểu ý của Hạ An Lan, sau này trước mặt Thanh Ti, nếu ông tỏ ra tốt với Du Hí hơn, vậy chỉ càng khiến Thanh Ti càng buồn thêm. Nhưng tình cảm tích lũy bao năm, cũng không thể nói hết là hết. Ông chỉ cần khắc chế một chút là được rồi.
"Muộn lắm rồi, ba đi ngủ đi, mai con sẽ lại đưa Thanh Ti vào viện một chuyến, để Thanh Ti nói chuyện với mẹ con."
Hạ lão gia đứng dậy: "Haizz, ba sợ hôm nay ba hưng phấn quá mà không ngủ nổi mất!"
Hạ An Lan dìu ông về phòng, lúc đi qua phòng Thanh Ti, khóe môi ông giương lên, cuối cùng nơi này cũng giống một ngôi nhà rồi!
...
Nhạc Thính Phong tới tận khuya vẫn còn chưa hết lo, ngày mai tới Hạ gia, anh nên mua gì, mặc gì đây, nên nói câu gì trước tiên?
Lăn lộn, trằn trọc mãi tới 10 giờ vẫn chưa ngủ được.
Nhạc Thính Phong ngồi bật dậy, không được, không thể cứ lãng phí thời gian như vậy được, phải chuẩn bị từ giờ thôi.
Nhạc Thính Phong gọi điện cho Nhạc phu nhân.
"Alo, con trai, con đã gặp được Thanh Ti chưa?"
Nhạc Thính Phong nói: "Chưa, Thanh Ti bảo ngày mai con tới Hạ gia chào hỏi, bác cô ấy đang ở đó. Mẹ... mẹ nói xem, con... con nên mặc gì, nên tặng quà gì bây giờ? Hu hu hu."
Nhạc phu nhân đang xem hot trend trên weibo, mấy top trend dạo này có vẻ xôm, bà cắn hạt dưa, nói: "Con trai, con hỏi mẹ à?"
"Vâng, mẹ là mẹ con mà, hơn nữa, mẹ lớn tuổi hơn, về mặt này chắc mẹ cũng hiểu biết nhiều hơn con chứ?"
Nhạc phu nhân thở dài: "Thế con phí công rồi, sao mẹ lại hiểu mấy chuyện này được."
Nhạc Thính Phong cuống lên: "Sao mẹ lại không hiểu, già đầu như mẹ chẳng phải nên biết những thứ này sao?"
Nhạc phu nhân không vui, bà quát lên: "Mày mới già đầu ấy... Cũng không thử nghĩ xem, tao thì hiểu cái gì chứ hả? Chẳng phải trước đây, lúc nào mày cũng cũng chỉ nói tao già mặt không già đầu sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.