Chương trước
Chương sau
Chương 873CÔ CON DÂU BẢO BỐI CỦA CON GÁI BÀ
"
Chắc là không có đâu, cô bé đó họ Yến… Hơn nữa, trên đời này những người giống nhau cũng không phải là không có… nhỡ đâu nhầm một cái thì thế nào? Cứ thế mà đi hỏi bà ấy thì không được ổn lắm đâu.”
Tô lão thái gật đầu: “Từ lúc nhà bọn họ chuyển đến Dung Thành đến giờ, sức khoẻ của bà ấy cũng không được tốt, tôi cũng đã lâu lắm không liên lạc với bà ấy, cũng không biết giờ bà ấy thế nào rồi?”
Tô lão thái thở dài một tiếng: “Nhưng nếu như không có quan hệ gì, tại sao lại… giống như thế cơ chứ?”
Tô lão gia nói: “Có thể chỉ là giống nhau mà thôi. Cô gái này còn rất trẻ, tính theo thế hệ thì Bội Uyển là bà của cô bé đó. Nhưng nhà họ… bà cũng biết mà, chỉ có một cô con gái, đã sớm… làm sao mà có thể như thế được chứ?”
“Ông nói thế cũng phải, nửa đêm nhìn thấy cô gái đó mà tôi giật mình kinh ngạc, đến bây giờ tim vẫn đập thình thịch đây này…” Tô lão thái vuốt vuốt lồng ngực của mình.
“Ngủ đi, chuyện này… có khi là chúng ta nghĩ nhiều.”
Tô lão thái lắc đầu: “Ôi… Năm đó nếu con gái của bà ấy vẫn còn, bây giờ chắc cũng phải lớn bằng Mi Mi nhà mình… Hồi đó tôi còn bảo để con gái nhà bà ấy lấy con trai nhà mình.”
Tô lão gia nghĩ đến chuyện cũng không khỏi tiếc nuối: “Đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, đừng nói nữa, nói ra chỉ thêm đau lòng thôi…”
“Nhìn thấy cô gái đó tôi lại nhớ đến Bội Uyển, thật sự là quá giống nhau mà. Ông nói xem, nếu như nói không có quan hệ gì, tôi cứ cảm thấy nó sao sao ấy. Không được, ngày mai tôi phải gọi điện cho bà ấy mới được.”
Tô lão gia nói: “Bà đừng có nói linh tinh đấy, năm đó bởi vì chuyện này bà ấy mới bị bệnh liệt giường, bây giờ không biết sức khoẻ của bà ấy tốt xấu như thế nào, bà đừng có một lần nữa lại…”
“Ông coi tôi là ngốc à? Chắc chắn là tôi sẽ không nói trực tiếp rồi, tôi chỉ hỏi thăm xem sức khoẻ của bà ấy bây giờ thế nào thôi.”
Tô lão thái nhìn cháu nội đang đứng bên cạnh, vuốt đầu cậu: “Tiểu Ngũ, cháu mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tô Tiểu Ngũ gật đầu: “Vâng!”
“Ngoan, đi ngủ đi.”
Tô lão tiên sinh đỡ bà bạn già đứng dậy, hai người cùng nhau quay về phòng ngủ.
Nằm xuống rồi, tắt đèn rồi, thời gian chầm chậm trôi qua, sắp sáng đến nơi mà hai người vẫn lật qua lật lại không ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh về Yến Thanh Ti.
Tách một tiếng, đèn trên đầu giường sáng lên.
Tô lão thái ngồi dậy, lay lay ông bạn già, “Tôi không ngủ nổi.”
Tô lão gia nhắm mắt nói: “Vậy bà nghĩ tôi ngủ được hay sao?”
Tô lão thái cau mày nói: “Tôi càng nghĩ càng thấy rất quái lạ, giống nhau một cách quá đáng. Không được… tôi phải gọi điện cho Mi Mi mới được…”
Tô lão gia tử nói: “Bây giờ đã là mười hai giờ, có khi Mi Mi cũng ngủ rồi ấy chứ?”
“Nó chắc chắn chưa đi ngủ đâu. Vì cô con dâu bảo bối của nó… chắc chắn tối nay nó sẽ thức đêm…”
Tô lão thái cầm cái điện thoại trên đầu giường gọi cho con gái mình.
Quả nhiên, chẳng bao lâu, bên kia đã có người nhấc máy.
Nhạc phu nhân quả thật vẫn chưa ngủ, đang kéo cả nhà xuống ăn đêm, đun một nồi lẩu.
Nhạc phu nhân vừa mới mở miệng đã nói: “A lô mẹ à, sao muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ? Mẹ đã lớn tuổi thế này rồi mà vẫn còn thức khuya thế, giờ mẹ thức một đêm sau này sẽ thiếu mất một ngày để sống đó, mẹ biết không?”
Tô lão thái bực cả mình, cái đứa con gái này của bà thật đúng là vô tâm vô phế, có ai ăn nói với mẹ mình thế không?
“Cả ngày chỉ biết ăn nói linh tinh thôi, mẹ có chuyện muốn hỏi con đây.”
“Vâng, mẹ nói đi…” Vừa dứt lời bà vội vớt một gắp rau ra cho Yến Thanh Ti, “Thanh Ti, con mau ăn đi, con xem con mà còn không ăn là bị Miên Miên chén sạch đấy.”
Tô lão thái hỏi: “Nửa đêm nửa hôm rồi mà con còn làm gì đấy?”
“Ăn lẩu ạ… Mẹ, mẹ muốn hỏi chuyện gì thế?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.