Chương trước
Chương sau
Hôm nay ông cầm chân Diệp Kiến Công hoàn toàn là vì Yến Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong cười nói: “Cho dù ông vì ai, chuyện ngày hôm nay tôi vẫn phải cảm ơn ông.”
Giờ Yến Thanh Ti mới nghĩ ra, lúc đó ngoại trừ sự vắng mặt của Du Dực ra thì còn có cả lão cáo già nhà họ Diệp.
Cô muốn nói gì đó với Du Dực nhưng lại cảm thấy hình như dù nói cái gì cũng rất ngại. Cô… không biết cư xử ra sao với Du Dực nữa.
Du Dực rất bao dung, yêu thương cô, giống y như cách Nhạc phu nhân đối xử với cô vậy. Cô đã quen với sự yêu thương của Nhạc phu nhân rồi, hơn nữa Nhạc phu nhân cũng là phụ nữ, cô từ nhỏ chỉ được hưởng sự yêu thương của mẹ, cho nên khi tiếp nhận tình cảm của Nhạc phu nhân không có gì khó cả.
Nhưng… Du Dực không giống thế. Du Dực… là một người đàn ông, một người đàn ông có tuổi tác giống như cha mình. Ông đối xử với cô rất tốt, hoàn toàn không phải vì mẹ của cô, Yến Thanh Ti luôn không biết nên nói gì khi nhìn thấy ông.
Du Dực nói với Yến Thanh Ti: “Sau này chú sẽ ở lại Lạc Thành một thời gian dài, con có việc thì cứ đến tìm chú.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Dạ… hôm nay… cám ơn chú.”
Trên gương mặt lạnh lùng của Du Dực hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng: “Ở ngoài này nóng lắm, con lên xe đi.”
Yến Thanh Ti gật đầu, cùng lên xe với Nhạc Thính Phong.
Đi đến trước cái xe rồi, Yến Thanh Ti đột nhiên nhớ ra một chuyện mà cô đã bỏ lỡ hai lần, hôm nay không thể để lỡ được nữa. Cô nói với Nhạc Thính Phong: “Em nghĩ ra một chuyện, em phải đi hỏi Du Dực.”
Nhạc Thính Phong kéo tay cô lại: “Anh đi với em.”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không cần đâu, anh và bác cứ lên xe trước đợi em, em… có chuyện phải hỏi riêng ông ấy.”
Yến Thanh Ti rút tay ra khỏi tay của Nhạc Thính Phong, xách váy lên đuổi theo gọi lại Du Dực, ông đang định lên xe: “Này… chú, đợi tôi một chút…”
Du Dực quay lại nhìn Yến Thanh Ti, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Có… Tôi có một chuyện muốn hỏi chú?”
“Chuyện gì vậy?”
Hôm nay Yến Thanh Ti tham gia bữa tiệc này chỉ mang theo một cái xắc tay nhỏ, cô không nghĩ đến sẽ gặp được Du Dực nên cũng chẳng chuẩn bị gì, cô khoa tay múa chân nói: “Năm đó khi chú quen mẹ tôi, có từng nhìn thấy bà đeo một sợi dây chuyền không, một sợi dây chuyền bằng bạc?”
Du Dực lắc đầu: “Chưa từng nhìn thấy, vào thời đại ấy của bọn chú, cúc áo của phụ nữ đều cài cực kì kín đáo, kể cả có cũng không nhìn thấy.”
Yến Thanh Ti cau mày: “Không có à? Vậy… vậy chú có ấn tượng gì về cái dây chuyền màu trắng hình lá cây ngân hạnh của Du Hí không?”
Du Dực gật đầu: “Chú biết, cái dây chuyền đó của nó làm sao?”
Yến Thanh Ti nói rất gấp gáp: “Mẹ tôi cũng có một sợi dây chuyền giống y như thế, lúc nhỏ tôi đã từng nhìn thấy. Tôi nhớ rõ rằng lúc mẹ tôi chết vẫn còn đang đeo nó, sau này mẹ tôi được hoả táng, sợi dây chuyền đó cũng không biết tung tích. Nhưng tôi nhớ rất rõ, lúc tôi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ của Du Hí, tôi còn tưởng đó là của mẹ tôi, tôi liền cướp lại, sau này tôi mới phát hiện ra hai sợ dây chuyền đó không phải là một…”
Yến Thanh Ti nói xong, sắc mặt của Du Dực liền biến.
Yến Thanh Ti tiếp tục nói: “Sợi dây chuyền của mẹ tôi và sợi dây chuyền của Du Hí hình như là một cặp, nếu như tôi đoán không nhầm, ghép hai mặt vào nhau sẽ có hình một chiếc lá ngân hạnh hoàn chỉnh. Mẹ… tôi, bà… có quan hệ gì với nhà họ Du của chú không?”
“Con nói là… mẹ con cũng có một sợi dây chuyền… giống y hệt với sợi dây chuyền của Du Hí, đúng không? Con có chắc không, con thực sự không nhớ nhầm đấy chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.