Chương trước
Chương sau
Tên chó săn ở trong xe mừng chết đi được, hắn liền chĩa máy ảnh vào Yến Thanh Ti chụp lia lịa.
Nam nữ ôm hôn nhau, đó là một phong cảnh đẹp nhất ban đêm, cũng là quà tặng tốt nhất mà họ tặng cho màn đêm nhộn nhịp của thành phố này.
Đợi chụp xong, Yên Thanh Ti buông Nhạc Thính Phong ra, nói: "Chụp xong rồi thì về đi, muộn thế rồi, không cần phải đi theo xem tôi với bạn trai có sống chung với nhau hay không đâu. Chúng tôi đúng là đang sống chung với nhau, nhưng các người đi theo cũng không chụp được gì vì buổi tối đi ngủ chúng tôi toàn kéo rèm vào thôi."
Tên chó săn kia tự dưng cảm thấy hình như công việc này quá đơn giản rồi.
Trước đây hắn luôn nghĩ siêu sao thì rất khó chụp, có nhiều khi rất khó đối phó, nếu bị phát hiện đi theo chụp trộm có khi còn bị đập cả máy ảnh. Nhưng người này... người này có phải là đã quá phối hợp rồi không?
Họ quả thật đúng là muốn chụp một tấm ảnh Yến Thanh Ti sống chung với bạn trai bí ẩn, kết quả người ta lại nói thẳng ra rồi, hai đứa chúng tôi đúng là sống chung với nhau đấy, các người không cần phải chụp. Tôi nói thẳng cho các người biết, dù sao thì buổi tối chúng tôi cũng kéo rèm, các người cũng chẳng nhìn thấy gì đâu.
Người ta đã nói đến thế rồi, tên chó săn kia tất nhiên cũng không nói gì được nữa, chỉ gật đầu lia lịa: "Được được, nhất định sẽ không đi theo chụp cô nữa, cảm ơn, cảm ơn nhiều."
Yến Thanh Ti chỉ máy ảnh của hắn: "Đừng quên đấy nhé."
"Không quên đâu, nhất định làm mờ, cô cứ yên tâm đi."
Nhạc Thính Phong đảo mắt nhìn họ rồi ôm Yến Thanh Ti rời đi.
Lúc lái xe, Nhạc Thính Phong trêu chọc Yến Thanh Ti: "Hôm nay anh cũng không đeo khẩu trang, họ nhìn thấy tận mặt anh rồi, em không sợ họ thật sự không làm mờ cho anh à?"
Yến Thanh Ti dựa vào cửa sổ xe nghiêng đầu nhìn anh: "Không che thì thôi, người như anh em cũng không giấu được lâu, sớm muộn gì rồi cũng sẽ bị biết thôi."
Yến Thanh Ti định có thể giấu được bao lâu thì cứ giấu, không giấu nổi nữa thì cứ để tất cả mọi người biết cũng được.
Dù sao thì người như Nhạc Thính Phong, có nói ra cũng thấy nở mày nở mặt, chỉ là tới lúc ấy...
Yến Thanh Ti thở dài một tiếng.
"Thở dài gì đấy?"
Yến Thanh Ti nghiêng đầu nhìn anh một hồi, gương mặt nghiêng anh tuấn khiến cô cảm thấy tim đập thình thịch, trán cao, mũi thẳng, viền môi, cằm đều đẹp, thật sự rất đẹp.
Yến Thanh Ti vươn tay ra gãi gãi tai Nhạc Thính Phong: "Em thở dài là vì em cảm thấy nếu người khác biết em với anh đang yêu nhau thì sẽ có hết lớp yêu tinh này tới lớp yêu tinh khác tới giành anh với em, như vậy thì phiền lắm."
Nhạc Thính Phong ngẩn ra, vài giây sau anh mới bật cười thành tiếng.
"Em còn lo lắng về chuyện này à? Anh đã nói với em rồi, em chính là con tiểu yêu tinh lợi hại nhất, ai mà tranh được với em chứ?"
Nụ cười trên mặt Yến Thanh Ti càng tươi hơn: "Ai mà biết chắc được? Lỡ có con tiểu yêu tinh nào lợi hại hơn cả em thì sao? Anh nói xem phải làm thế nào?"
Phía trước vừa hay có đèn đỏ, Nhạc Thính Phong dừng xe, vươn cánh tay ra tóm người bên cạnh lại, anh miết cằm cô, không cần nhìn cũng hôn đúng chỗ.
Yến Thanh Ti định thần lại, cánh tay cũng đã vòng qua cổ Nhạc Thính Phong rồi.
Trong không gian xe chật hẹp, ánh sáng lờ mờ, hai người không nhìn thấy rõ mặt đối phương nhưng lại có thể nghe thấy tim đập của nhau, hơi thở hòa quyện.
Một lát sau, Yến Thanh Ti cắn nhẹ lên môi Nhạc Thính Phong, nói: "Anh còn không buông ra, người phía sau chạy tới đập xe bây giờ."
Nhạc Thính Phong cuối cùng mút mạnh môi cô nói: "Ngoài em ra, trong mắt anh không còn ai khác nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.