Chương trước
Chương sau
Diệp Thiều Quang cảm thấy răng đau ê ẩm: "Tôi có thể đi tắm không?"
"Cũng được, cùng nhau tắm..."
Diệp Thiều Quang gạt phắt móng vuốt của Quý Miên Miên ra: "Cám ơn, tôi không có thói quen tắm chung với người khác."
Quý Miên Miên hừ một tiếng: "Đúng là đồ yêu quái nhiều chuyện."
Diệp Thiều Quang cắn răng, anh cảm thấy bản thân phải đi tĩnh tâm một chút, suy nghĩ xem quyết định như này là đúng hay sai?
Quý Miên Miên ở trên giường lăn lộn một vòng, nói: "Ê, anh nhanh lên một chút, tôi chờ không nổi."
Diệp Thiều Quang suýt chút nữa trượt chân ngả ngửa xuống đất: "Cô im miệng."
Quý Miên Miên làm mặt quỷ với Diệp Thiều Quang.
Hừ, yêu quái lắm chuyện.
Diệp Thiều Quang vào phòng tắm rồi vẫn không yên tâm, sợ Quý Miên Miên đột ngột xông vào nên khóa trái luôn phòng tắm.
Thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi, bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, Diệp Thiều Quang hạnh phúc đưa tay xoa xoa trán.
Anh cho rằng sau hai lần, hẳn là đã có thể quen với sự ngu ngốc của Quý Miên Miên, nhưng ai mà ngờ anh đã đánh giá thấp năng lực của Quý Miên Miên, đồng thời cũng đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân mình.
Quý Miên Miên... là một... là một...
Diệp Thiều Quang cũng không biết phải hình dung như thế nào về cô gái này, nếu toàn thế giới chỉ xuất hiện người có thể bức anh ta hóa điên, vậy thì... chắc chắn chính là Quý Miên Miên.
Trong cuộc đời lạnh lùng, tàn nhẫn của Diệp Thiều Quang, những người mà anh ta tiếp xúc đều là những người lắm mưu nhiều kế, duy nhất một người không giống họ, chính là cô gái ngu đến không đỡ nổi này.
Từ lần trước, Diệp Thiều Quang cảm thấy thật không ngờ anh lại có thể ngu ngốc bỏ qua một cô gái tự mình đưa tới cửa như vậy. Hơn nữa, dạo gần đây quá nhàm chán, Quý Miên Miên lại là người khiến anh có rung động thực sự, anh muốn chơi đùa một chút.
Nhưng...
Con mẹ nó, bây giờ là anh đang chơi Quý Miên Miên hay là cái đứa ngu ngốc ngoài kia đang chơi anh?
Diệp Thiều Quang bóp bóp sống mũi, thật sự đáng lo.
Cô ta có há miệng, anh đây cũng không muốn cắn lấy.
...
Quý Miên Miên đợi bên ngoài một hồi cũng không thấy người đi ra, cô lại ngáp không ngừng, ngáp nhiều quá thành ra nước mắt cứ chảy ra. Quý Miên Miên nhảy xuống giường, đi gõ cữa phòng tắm
"Diệp Thiều Quang, Diệp yêu quái, anh ở bên trong tắm thật chứ hay là bị táo bón? Anh có ra không hả?"
Diệp Thiều Quang tự nhủ, không được trả lời cô ta, không được trả lời cô ta.
Quý Miên Miên gõ một hồi, chả có ai lên tiếng, cô nói: "Anh nhanh lên đi, tôi cởi quần áo rồi, lát anh tắm xong thì cứ nude mà đi ra, đỡ phí thời gian."
Quý Miên Miên sảng khoái ném lại một câu, Diệp Thiều Quang lại âm thầm nghiến răng...
Quý Miên Miên cởi quần short, chỉ mặc đồ lót, trèo lên giường nằm: "Thật thoải mái... phòng của người có tiền thật thích."
Giường rất êm ái, Quý Miên Miên thì đang mệt, không bao lâu liền ngủ mất.
Lúc Diệp Thiều Quang đi ra thì thấy Quý Miên Miên tạo dáng hình chữ "Đại", nằm ngủ say trên giường, bên khóe môi còn có chất lỏng khả nghi.
Diệp Thiều Quang trông thấy thế ngược lại thở phào, may quá, không cần tiếp tục nghe cô ta nói.
Diệp Thiều Quang cười nhạo một tiếng: "Chắc bây giờ tôi làm gì cô, cô cũng chẳng biết đâu, có đem cô bán thì cô cũng chẳng biết."
Một người con gái, rốt cuộc là dây thần kinh phải to như thế nào mới đạt được trình độ này, vô tư ngủ trong phòng một người đàn ông, thậm chí... chỉ mặc mỗi đồ lót?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.