Chương trước
Chương sau
"Ngoài việc đó ra, chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý."
Yến Thanh Ti không hề do dự, không chần chừ. Kì thật, từ trước tới giờ cô hoàn toàn không phải là người tùy tiện, dù cho miệng cô có nói bản thân đê tiện đi nữa, nhưng trong lòng cô vẫn giữ vững giới hạn của mình, kể cả khi khó khăn nhất cô cũng không vứt bỏ giới hạn đó.
Nếu là trước đây, có lẽ Yến Thanh Ti cũng sẽ giả vờ đồng ý ngay.
Nhưng hiện tại, cô không muốn làm lấy lệ như vậy nữa.
Không liên quan tới bất cứ ai, nhưng giờ, cô ở gần Nhạc phu nhân như vậy, nếu cô nói đồng ý, vậy chính là đang bôi nhọ Nhạc phu nhân.
"Điều kiện của tôi chính là cô ngủ với tôi một lần, tôi chỉ có một yêu câu này, nếu cô muốn tôi giúp cô thì đồng ý, còn không thì đừng phí lời với tôi nữa."
Yến Thanh Ti lạnh nhạt nói: "Vậy tôi cũng nói rõ cho anh biết, ngoài cái này ra, những cái khác, tôi đều có thể đồng ý."
Lạc Cẩm Xuyên cười, chuyện này với hắn mà nói hình như là một chuyện rất nực cười: "Buồn cười ghê, Yến Thanh Ti, một kẻ đê tiện như cô mà cũng có lúc rụt rè vậy à? Tôi còn tưởng cả đời này cô không biết cái gì là vô liêm sỉ nữa chứ?"
Yên Thanh Ti dựa người vào gốc cây, thân cây thô ráp, lồi lõm, mùa hè mặc mỗi chiếc sơ mi đơn bạc, dựa vào có hơi đau, Yến Thanh Ti không muốn động đậy nữa, cô nhìn xa xăm, có một gốc bồ công anh trong bụi cỏ.
Yến Thanh Ti lộ ra một tia cười nhạt, cô nói: "Phải, tôi là một kẻ tùy tiện, nhưng tùy tiện thì cũng phải nhìn người, người có thể khiến tôi tùy tiện lại không phải là anh."
Lạc Cẩm Xuyên châm chọc: "Không phải tôi, là Nhạc Thính Phong sao?"
Một cơn gió nhẹ thổi tới, đóa bồ công anh hơi lay động, Yến Thanh Ti nói: "Phải... Là anh ấy, không phải anh, cũng vĩnh viễn không thể là anh."
Giờ thái độ của Yến Thanh Ti đối với Lạc Cẩm Xuyên khác xa với trước đây. Trước đây, cô luôn bày ra dáng vẻ quyến rũ với Lạc Cẩm Xuyên, lúc nói chuyện càng câu dẫn lõa lồ, nhưng hiện tại, cô nói chuyện với anh ta như nói chuyện với một kẻ xa lạ.
Giọng điệu lạnh nhạt, cứng nhắc, không có chút tình cảm nào hết, nghe vào sẽ thấy rất lạnh lẽo.
Lây là lần đầu tiên Lạc Cẩm Xuyên thấy Yến Thanh Ti dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, anh ta bỗng phát hiện, hóa ra giọng của Yến Thanh Ti có thể lạnh như vậy. Anh ta nói: "Cô xin tôi giúp cô mà còn dám nói như vậy, Yến Thanh Ti, rốt cuộc cô lấy đâu ra tự tin mà cho rằng tôi nhất định sẽ giúp cô chứ?"
Lòng dạ Yến Thanh Ti hiện tại hoàn toàn trống rỗng, bỗng dưng cô thật sự không muốn nói chuyện với người khác nữa. Cô cảm thấy rất mệt, nặng nề, như thể không thể ngẩng được đầu lên, lời từ miệng như trở thành một thứ gì đó có trọng lượng, nặng trịch, không thốt ra khỏi miệng được.
Một lát sau, Yến Thanh Ti nói: "Tôi xin anh giúp đỡ, anh đưa yêu cầu, nghiêm túc mà nói thì đây là một cuộc giao dịch. Anh đồng ý thì chấp nhập, không đồng ý thì từ chối, chứ chẳng phải là tôi cầu xin anh..."
Vốn dĩ Yến Thanh Ti nghĩ, dù có phải làm thế nào cũng nhất định phải khiến Lạc Cẩm Xuyên đồng ý với cô, hy vọng duy nhất của cô lúc này chính là có được tin tức liên quan tới kẻ đứng đằng sau từ miệng con điên Yến Minh Châu. Nhưng... sau khi gọi điện cho Lạc Cẩm Xuyên, Yến Thanh Ti lại cảm thấy hình như cô cũng không thật sự cứ phải chấp nhất như vậy!
Không, không phải là không chấp nhất, cô vẫn không hề từ bỏ việc truy ra sự thật, chỉ là cô không muốn dùng cách bẩn thỉu này, dùng cơ thể để đổi lấy một cuộc giao dịch.
Nếu như cô từ chối Nhạc Thính Phong ngay từ đầu, từ chối lại gần Nhạc phu nhân, từ chối mọi ám áp và thiện ý từ họ. Có lẽ cô sẽ đồng ý, vì cô chẳng coi nó là gì cả, cô không quan tâm...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.