Chương trước
Chương sau
Quý Miên Miên trở lại khách sạn, sau khi nằm xuống thì không sao ngủ được.
Trên người không ngừng toát mồ hôi lạnh, nằm xuống không bao lâu đã bị mồ hôi thấm ướt.
Quý Miên Miên bò dậy, vọt vào phòng vệ sinh tắm rửa, thấy gương mặt hoảng hốt, bàng hoàng trong gương của mình, Quý Miên Miên lại vừa sợ vừa hoảng.
Cô cúi đầu nhìn tay của mình, tại sao lại không khống chế được vậy?
Nếu tên yêu quái kia báo cảnh sát thì làm thế nào?
Quý Miên Miên bẹp bẹp miệng, ai làm người đó chịu trách nhiệm, là tự cô đòi đi theo nữ thần làm chuyện xấu, nếu cô gây ra chuyện gì thì tự cô phải chịu trách nhiệm.
Quý Miên Miên ôm mặt kêu rên, rốt cuộc là xui xẻo tới mức nào, nửa đêm canh ba còn có thể đụng mặt tên yêu quái đó?
Cú ném cuối cùng của cô kia dùng sức rất mạnh, không chừng đem người ta ném chết luôn rồi cũng nên.
Lòng dạ Quý Miên Miên rối bời hết lên, nếu thật sự là chết rồi, cô có nên đi tự thú hay không? Ít nhất còn được khoan hồng?
Quý Miên Miên sờ miệng mình một chút, là nụ hôn đầu nha, thế mà để tên yêu quái kia cướp mất rồi, nếu giết người mà không phạm pháp thì tốt biết bao.
Cô nhất định ngày nào cũng giết anh ta ba trăm lần.
Quý Miên Miên thở dài, để cả người ướt sũng đi ra từ phòng tắm.
Đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng chuông chói tai vô cùng, tiếng chuông kia rất quỷ quái, vừa giống như tiếng chuông gió kêu đinh đương lại vừa giống tiếng gió không biết từ đâu thổi tới.
Quý Miên Miên suýt chút nữa thì tiểu ra quần, nơi này làm quái gì có cái chuông gió nào đâu?
Không lẽ hồn ma của tên yêu quái kia mò tới? Quý Miên Miên sợ đến run rẩy cả người.
Lục lọi cả nửa ngày, cô mới tìm được nguồn gốc của âm thanh, hóa ra là từ điện thoại của tên yêu quái kia.
Quý Miên Miên nuốt vài ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy chiếc di động này nóng cứ sắt nung vậy, nóng đến độ da tay cũng sắp bị lột đi rồi.
Chiếc đi động ngoan cố vang một hồi lâu, thân điện thoại cũng bắt đầu nóng lên.
Quý Miên Miên muốn cầm điện thoại đi tìm Yến Thanh Ti, nhưng nữ thần đã bận rộn cả tối như vậy rồi nên bây giờ chắc chắn đang ngủ, cô không được quấy nhiễu nữ thần.
Quý Miên Miên cau mày chạy đến phòng vệ sinh, mở nắm bồn cầu, dùng sức ném điện thoại vào.
Di động ở trong bồn cầu vẫn vang chuông một hồi lâu cuối cùng cũng ngừng lại và màn hình đen ngòm.
Quý Miên Miên thở phào, có thể đi ngủ rồi.
Nếu cô càng thông minh thì nữ thần sẽ càng thích cô.
Diệp Thiều Quang nghe giọng nữ truyền ra từ trong điện thoại: "Số máy quý khách vừa gọi, hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Lúc này Diệp Thiều Quang đang đứng trong bóng tối, không thể nào nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt, chỉ thấy ngón tay thon dài chạm lên màn hình mấy cái, mở ra một đoạn video.
Trong video, là hình ảnh Quý Miên Miên nhảy xuống từ trên xe rồi lắc xe.
Diệp Thiều Quang cười nhạo một tiếng: "Đúng là khỏe thật, ngay cả xa chấn... cũng thật biết cách chơi!"
"Hi vọng cô nhìn thấy đoạn video này, sẽ càng biết chơi hơn nữa.”
Du Hí ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thiều Quang liền há miệng nói: "Mẹ nó, Thiều Quang, cậu làm gì mà cười dâm dãng như vậy?”
Diệp Thiều Quang quăng cho anh ta một ánh mắt sắc như dao, Du Hí nhún vai: "Tôi nói đúng mà, này, cậu cười như vậy là đang nghĩ tới ai đấy?"
Diệp Thiều Quang tắt video: "Cậu không cần biết."
"Được rồi, không nói thì tôi cũng chẳng muốn biết. Đúng rồi, cậu đừng giấu tài nữa, mau giúp tôi nghĩ cách tán đổ con nhỏ Yến Thanh Ti xem?"
Diệp Thiều Quang cau mày: "Cậu vẫn chưa chết tâm sao?"
Du Hí yên tĩnh mấy ngày không đi tìm Yến Thanh Ti, Diệp Thiều Quang còn cho rằng anh ta đã thành thật lại rồi, không ngờ trong lòng vẫn còn lưu luyến Yến Thanh Ti.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.