Chương trước
Chương sau
Tim Diệp Thiều Quang bỗng đập thình thịch, anh ta nhíu nhíu mày nhìn Quý Miên Miên.
Cái con bé IQ thấp tịt này, chẳng lẽ thật sự là loại IQ thấp nhưng to gan lớn mật sao?
Diệp Thiều Quang vẫn luôn biết mình đẹp, từ nhỏ tới lớn không ít người tưởng anh ta là con gái mà bày tỏ tình cảm, cũng không ít gay từng tỏ tình với anh ta nữa.
Nhưng cô nàng bạo lực trước mắt này, chẳng lẽ cũng có ý đồ muốn quấy rối anh ta sao?
Quý Miên Miên học theo Yến Thanh Ti, nở nụ cười bỉ ổi: "Sau đó... bà đây sẽ tiễn anh xuống đó với bọn họ, để anh xuống đó tắm cho sạch, tiện thể viết chữ biến thái lên mặt và cả người anh luôn. Hừ, chẳng phải anh không chịu nói mật mã cho tôi sao? Được thôi, vậy anh xuống đó chơi với họ đi, đợi tới sáng mai, các ông các bà tới đây tập nhảy, ha ha... đảm bảo sẽ khiến anh thành tin hot trên mạng luôn. Nổi tiếng rồi không cần cảm ơn tôi đâu, tôi cũng chỉ muốn làm chút việc thiện thôi.”
Quý Miên Miên vừa nói, vừa cởi thắt lưng Diệp Thiều Quang.
Diệp Thiều Quang thấy cô muốn làm thật, lột cả thắt lưng của đàn ông, hoàn toàn nghiêm túc, không hề kín đáo hay rụt rè gì như phụ nữ cả.
Gân trên trán Diệp Thiều Quang run lên, "Đợi đã..."
Quý Miên Miên dừng lại, "Thế nào, muốn nói rồi à?"
Diệp Thiều Quang bị lột trần ngực, gió thổi tới có chút lạnh, anh ta nhìn vào mắt Quý Miên Miên: "Tôi nói cho cô..."
Nào ngờ, Quý Miên Miên lại cười hề hề, vốn dĩ cô có gương mặt trái táo nhỏ, lại có chút trẻ con, gương mặt bầu bĩnh, mái tóc dày, lại mới hai mươi tuổi đầu, vừa ngây thơ lại đáng yêu, khiến người nhìn vào rất có thiện cảm.
Đặc biệt là khi cô cười, nhìn phúc hậu vô cùng, khiến người ta nhịn không được buông lỏng mọi phòng bị.
Chỉ thấy Quý Miên Miên nói: "Cảm ơn, khỏi cần, tôi không muốn nghe nữa rồi."
Cạch, cô tháo thắt lưng của Diệp Thiều Quang.
Diệp Thiều Quang cuống cuồng giãy dụa, nhưng Quý Miên Miên rất khỏe, anh không thể động đậy được: "Cô không muốn thấy chứng cứ sao?"
Quý Miên Miên nhún vai, gương mặt bầu bĩnh bày ra vẻ vô tội, cô chớp mắt: "Nãy tôi ngốc quá, giờ tôi nghĩ ra rồi, giờ chỉ cần tôi cầm điện thoại của anh mang đi hủy là được, tôi việc gì cứ phải khăng khăng xem chứ?"
Diệp Thiều Quang...
Con bé này... không ngờ lại thông minh lên rồi. Vào lúc không cần thông minh sao lại trở nên thông minh thế này?
"A... quần lót trắng kìa, tôi còn tưởng loại yêu nam như anh sẽ mặt quần lót đỏ cơ?"
Nghe thấy giọng nói cợt nhả của Quý Miên Miên, mặt Diệp Thiều Quang bỗng đỏ rần lên, anh ta tóm lấy tay cô: "Cô có còn là con gái không thế hả? Tùy tiện cởi quần áo đàn ông, cô có biết liêm sỉ là gì nữa không? "
Quý Miên Miên oan uổng nhìn Diệp Thiều Quang: "Lột áo anh thì làm sao? Làm như tôi chưa lột áo đàn ông bao giờ vậy? Hỏi tên già đang nằm trong bồn kia kìa, áo của lão cũng bị tôi lột đấy."
"Tôi nói cho cho anh biết, chị đây thân là nữ, nhưng nội tâm là nam. Anh cứ thử tới trường tôi mà nghe ngóng xem, Quý Miên Miên tôi là "đàn ông" có tiếng ở trường đấy!
"Cô..."
Diệp Thiều Quang nghiến răng, nói: "Cô để tôi đứng dậy, tôi nói cho cô biết mật mã, còn nữa... chứng cứ trong tay tôi không chỉ có mỗi cái clip đó."
Quý Miên Miên mỉm cười, nói: "Cảm ơn, giờ tôi xin từ chối hợp tác với anh, còn có bằng chứng khác nữa cơ à? Vậy đơn giản thôi, tôi chỉ cần lột anh trần như nhộng, giày, tất, quần lót, áo ủng gì đó mang đi hết chẳng phải là được rồi sao? Hừ…”
Quý Miên Miên cảm thấy cô thật sự quá thông minh rồi, hoàn toàn trở thành một Bảo Bảo Cơ Trí, phải like mấy phát cho bản thân mới được, nữ thần mà biết chắc chắn cũng sẽ khen cô!
*Bảo Bảo Cơ Trí: đứa trẻ thông minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.