Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong khép cửa phòng ngủ lại, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Lai: "Làm chút chuyện cảnh cáo Yến Như Kha cho tôi, để cô ta biết điều một chút, đừng có làm chướng mắt tôi, nếu cô ta vẫn còn dám động tới Yến Thanh Ti thì tôi không muốn thấy cô ta còn sống ở trên cái đất Lạc Thành này nữa."
Dập điện thoại, Nhạc Thính Phong tắt máy, cởi quần áo vào phòng ngủ, xốc chăn, chán ghét cởi nốt một bên giày cho Yến Thanh Ti, rồi nằm xuống ôm chặt lấy cô......ngủ.
Anh nói ngày nào cũng ngủ với cô, ngủ đến khi nào chán thì tỉnh, đâu chỉ là nói xuông.
..........
Giờ, Yến Thanh Ti càng ngủ ngon bao nhiêu, Yến Như Kha càng điên cuồng bấy nhiêu.
Yến Như Kha gần như trở nên điên dại, vành mắt đỏ ngầu, cô ta đập vỡ mọi thứ trong phòng, nào là máy tính, điện thoại, ly cốc, tất cả đều biến thành một đống hỗn độn.
Yến Như Kha cầm một con dao rạch con gấu bông được cấp dưới tặng, rạch cho te tua không còn chỗ nào lành lặn, bông cũng lòi hết cả ra ngoài.
Yến Như Kha liên mồm lẩm bẩm: "Tao biết ngay mà, Yến Thanh Ti, tao biết mày sẽ không buông tha cho tao, tao biết mà......."
"Con khốn, con khốn, con khốn..... Tại sao mày lại giật mất người đàn ông của tao, tại sao mày lại cướp mất anh ấy? Tại sao mày không chết đi, sao mày vẫn còn sống trên đời này làm gì....... Sao khi đó mày không chết luôn cùng với con mẹ mày đi.........."
"Yến Thanh Ti, tao sẽ không tha cho mày đâu, những gì là của tao đừng hòng ai cướp mất, những ngày tháng phú quý của tao mày cũng đừng hòng phá hoại....... Nhạc Thính Phong là của tao!"
Yến Như Kha run rẩy nhặt điện thoại lên, điện thoại đã bị vỡ nát không dùng được nữa.
Cô ta nhấc điện thoại bàn, nhấn vào một dãy số.
"Alo, anh Triệu, tra giúp tôi hành tung gần đây của Yến Thanh Ti, phải, tôi cần chính xác thời gian, giá cả tùy anh."
Buông ống nghe xuống, gương mặt của Yến Như Kha trở nên méo mó, hung tợn.
Yến Thanh Ti, ngày nào mày còn chưa chết thì tao vĩnh viễn không thể yên lòng.
Yến Thanh Ti, mày quay lại tìm chết thì đừng trách tao độc ác.
..............
Yến Thanh Ti thật sự rất mệt, cô ngủ thẳng tới hơn ba giờ chiều mới tỉnh dậy, hơn nữa lại là bị cơn đói làm cho tỉnh.
Yến Thanh Ti ôm bụng bò dậy, không cần biết Nhạc Thính Phong có ở bên cạnh hay không, lảo đảo đi thẳng vào bếp.
Trong bếp vẫn còn canh và thức ăn Nhạc phu nhân nấu lúc trước, chỉ cần hâm ấm lại là được.
Yến Thanh Ti dựa vào bệ bếp, mắt chăm chăm nhìn vào nồi, hận không thể khiến lửa to hơn nữa để canh gà trong đó sôi lên tức thì.
Cuối cùng, khói trong nồi cũng bốc lên, canh gà tỏa hương thơm ngào ngạt, Yến Thanh Ti vội vàng múc lấy một bát to tướng.
Tắt bếp, cô ôm bát quay lại liền thấy Nhạc Thính Phong đang tựa vào khung cửa, nhìn cô bằng một đôi mắt sâu thẳm.
Yến Thanh Ti vội ôm chặt lấy bát: "Muốn ăn thì tự đi mà múc."
Nhạc Thính Phong đi theo sau cô: "Em múc cho tôi đi."
"Sao anh không bảo tôi đút cho anh luôn đi."
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Tôi cũng đang định nói thế, hay là em đút cho tôi vậy?"
"Hơ hơ...... Mặt anh trơ quá rồi đấy, biến qua một bên, đừng có làm làm phiền nhã hứng ăn uống của tôi."
Nhạc Thính Phong áp tới: "Vậy để anh đút cho em nhé."
Yến Thanh Ti cảm thấy canh gà vì câu nói này mà mất hết cả mùi vị, cô ngẩng đầu: "Mẹ anh có biết anh ti tiện bỉ ổi tới mức này không?"
Nhạc Thính Phong chen chúc với Yến Thanh Ti trên chiếc sofa đơn: "Nói thừa, tất nhiên là biết rồi, dù gì cũng là mẹ tôi nấu cho tôi, em để tôi ăn một chút đi."
Yến Thanh Ti bỗng vươn tay đặt lên bụng Nhạc Thính Phong: "Không đúng, cái này không phải nấu cho anh, là nấu cho đứa con bị chính tay anh nhẫn tâm giết chết!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.