Chương trước
Chương sau
“Nhưng mà sự thật là hai tên nhóc kia thực sự đã giấu hết đồ ăn của chúng ta rồi.”
Đối với bọn họ mà nói, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, cũng không thể xảy ra được.
Nhưng kết quả là mọi chuyện lại xảy ra như vậy rồi, xảy ra một cách rõ ràng, khiến cho bọn họ không thể không tin. Cmn chứ, tất cả mọi đồ đạc đều không cánh mà bay, không còn bất cứ một thứ gì cả, giờ thì bọn họ ăn gì, uống gì đây?
Hôm qua bọn họ vẫn còn vui vẻ nói là có mấy thứ đồ tiếp viện này bù lại chỗ tiêu hao trước đây, bọn họ nhất định có thể bắt được hai tên nhóc còn lại kia.
Nhưng mà hiện giờ thì...
Hai tên nhóc quỷ quái kia đúng là đã giở trò đùa bỡn xấu xa mà.
Mấy đồng chí quân nhân thanh niên trai tráng này trước kia tốt xấu gì cũng là những người kinh nghiệm đầy mình, giờ lại bị chỉnh đến mức nghẹn họng.
Bọn họ nghĩ muốn nát óc cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc hai tên nhóc kia làm thế nào mà có thể đưa đồ đạc ra ngoài mà vẫn tránh được sự theo dõi của bọn họ chứ.
Một lát sau, người có quyền hạn cao nhất của bọn họ đành nói: “Giờ chỉ có một biện pháp duy nhất là lại liên hệ với tổng bộ để tiếp viện thêm một lần nữa, sau đó cử ra hai đội, mỗi đội đi tìm hai tên nhóc kia, một đội đi tìm số đồ tiếp viện biến mất, đương nhiên, như thế cũng có thể trúng kế điệu hổ ly sơn của hai tên nhóc kia”
Mọi người trầm mặc, sau khi thương lượng xong xuôi, cuối cùng cả đội nhất trí quyết định. Tốt nhất là vẫn cứ liên hệ với tổng bộ trước, sau đó chia một nửa quân số đi tìm Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm, một nửa còn lại thì ở lại đây.
Sau khi phân chia tổ đội, hai nhóm đồng thời hành động.
Mà giờ phút này, Lâm Trầm và Nhạc Thính Phong đã ẩn náu xong xuôi, hiện giờ bọn họ có ăn có uống, không cần phải đi săn thú nữa, chỉ cần không để bị phát hiện là được.
Lâm Trầm cười nói: “Hiện giờ chắc hẳn bọn họ đang tức muốn chết rồi, tất cả đồ ăn thức uống đều không còn. Ngẫm lại tớ vẫn thấy bọn họ đáng thương quá, ha ha ha...”
Tính cách Lâm Trầm từ trước đến nay luôn hướng nội, ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng hôm nay cậu ta đang rất cao hứng, cho nên cảm xúc mới không kiềm chế được như thế.
Nhạc Thính Phong gật đầu, cười nói: “Bọn họ chắc chắn sẽ liên hệ với tổng bộ để lấy thêm đồ tiếp tế tới, chúng ta chỉ cần chú ý một chút, sau đó tiếp tục giấu nốt chuyến thứ hai của họ là được.”
“Bọn họ nhất định đang đi tìm chúng ta, hay chúng ta nhận lúc bọn họ đi tìm mình mà tới cứu nhóm Lộ Tu Triệt?”
“Không được, bọn họ không phải lũ ngốc, chắc chắn đã có phòng bị rồi, chuyện mà hai chúng ta cần cân nhắc hiện giờ phải là làm sao để trộm nốt chuyến đồ thứ hai của bọn họ”
“Liệu lần này bọn họ có dùng thuyền để vận chuyển đồ tiếp tế không?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Có lẽ là không, căn cứ vào tình trạng khan hiếm đồ hiện tại của bọn họ thì chắc chắn không có thời gian chờ đâu, lần này sẽ vẫn là trực thăng vận chuyển thổi. Cậu cứ chờ xem, hôm nay chắc chắn đồ sẽ đến.”
Nhạc Thính Phong đoán không sai, ngay buổi chiều hôm đó, trực thăng vận chuyển đồ lại tới, sau khi thả đồ đạc xuống bằng dù liền bay đi.
Mấy binh lính kia kiểm tra một lượt thật kỹ lưỡng, nghĩ thầm, mấy đứa nhóc kia có thể trộm của bọn họ lần một nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.
Nhưng... sự thật đôi khi lại rất phũ phàng.
Kết quả, hôm sau bọn họ lại phát hiện toàn bộ đồ đạc lại không còn.
Lần này bọn họ gặp quỷ rồi...
Không chỉ có vậy, người vẫn không tìm được, bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể xin giúp đỡ.
Lần này cấp trên cho bọn họ hai chuyến đồ, chuyến đầu tiên vẫn được chuyển qua đường trực thăng thả dụ như cũ, chuyến thứ hai được vận chuyển qua thuyền.
Nhưng mà...
Đống đồ vận chuyển qua thuyền cũng biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.