Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong đã chuẩn bị tốt, “Tớ xuống trước”
Dứt lời liền nhảy từ trực thăng xuống, Lâm Trầm theo sát ngay sau đó.
Lộ Tu Triệt nuốt nước bọt, bọn họ được dạy nhảy dù rồi, nhưng trước giờ đều là nhảy trên nền đất bằng, giờ mà nhảy nhỡ đâu có gió thổi, khi bọn họ nhảy xuống lại bị đẩy thẳng xuống biển, vậy thì biết khóc cho ai nghe:
Nhưng dù cho Lộ Tu Triệt có nghi hoặc ra sao thì căn bản không có ai giải thích cho cậu cả. Tiểu đội bọn họ có tổng cộng bảy người, mọi người đều lục tục nhảy xuống. Lộ Tu Triệt trở thành người cuối cùng còn lại trên trực thắng, người đi cùng không nhìn nổi nữa bèn ra chân giúp Lộ Tu Triệt một phen.
Thể là Lộ Tu Triệt từ trên trực thăng rơi xuống với tiếng thét chói tai. Cũng may trong đầu cậu vẫn nhớ tới chuyện quan trọng nhất: nhảy dù. Mặc dù mở dù thành công nhưng khi đáp xuống, Lộ Tu Triệt vẫn rơi vào nước, may mà khoảng cách từ chỗ cậu rơi xuống đến bờ biển không quá xa. Lộ Tu Triệt lôi kéo đống vải dù sau lưng, gian nan bơi từ biển lên bờ, sau đó bắt đầu đi tìm những đồng đội khác của mình.
Hòn đảo này nhìn từ trên thì không thấy lớn lắm, nhưng sau khi rơi xuống mới phát hiện ra rằng nơi đây không hề nhỏ chút nào. Vậy nên nơi mọi người rơi xuống cũng không gần nhau.
Lộ Tu Triệt thầm nghĩ, thôi thì cứ đi dọc theo bờ biển, biết đâu lại gặp được ai đó thì sao?
Bọn họ ở trên hòn đảo này, không có công cụ gì để liên hệ với người khác, dù là người mình hay người ngoài đều như thế cả. Không đồ ăn, không thức uống, tất cả đều phải tự thân vận động, dựa vào chính mình.
Rốt cuộc sau nhiều giờ gian nan, mọi người mới tề tựu lại được. Sau khi cả đội đến đông đủ, Nhạc Thính Phong mới họp mọi người lại, nói với tất cả: “Tình huống hiện tại tất cả chúng ta đều đã nhận thức được. Chúng ta không hề có bất kỳ tiếp viện nào, hơn nữa cũng không thể liên hệ với thế giới bên ngoài, về chuyện lúc nào có thể rời khỏi hòn đảo này cũng không có thời gian cụ thể, vậy nên chuyện quan trọng nhất trước mắt là phải tự tìm cách sinh tồn”
Mọi người gật đầu, Lâm Trầm nói: “Hoa quả, thực vật có thể ăn được, nhưng hiện giờ đáng lo nhất là nước ngọt để uống”
Nhạc Thính Phong nói: “Chúng ta phải đi sâu vào trong hòn đảo này xem có thể tìm được nước ngọt không, nếu thật sự không tìm được thì chúng ta chỉ có thể tự nghĩ biện pháp cho mình thôi. Tình huống trên đảo hiện tại chưa rõ ràng nên tạm thời chúng ta đừng tách ra hành động một mình, tốt nhất là mọi người ở chung một chỗ, hiện tại nên tìm một nơi thích hợp để hạ trại đã”
Bình thường trong lúc huấn luyện hàng ngày, biểu hiện của Nhạc Thính Phong đều rất xuất sắc, mỗi người bọn họ đều từng trải qua ít nhất là một lần nhắc nhở cảnh cáo, chỉ duy nhất có Nhạc Thính Phong chưa từng bị, huấn luyện viên thậm chí còn từng khen ngợi cậu vài lần. Cho nên mọi người đều hết sức tin tưởng vào năng lực của Nhạc Thính Phong.
Hơn nữa, trên người cậu có một loại khí chất khiến tất cả mọi người đều không tự chủ được mà tín nhiệm cậu. Trước đây Lộ Tu Triệt còn từng nói đùa với Nhạc Thính Phong rằng trên người cậu có khí chất của người lãnh đạo.
Vậy nên tất cả những gì Nhạc Thính Phong nói đều được mọi người tán thành.
Sau khi mọi người sửa soạn xong xuôi liền mang theo trang bị cá nhân rồi theo Nhạc Thính Phong vào sâu trong đảo.
Nhạc Thính Phong đánh giá, đây hẳn là khảo nghiệm sinh tồn nơi hoang đảo mà cấp trên dành cho bọn họ. Nếu là sinh tồn nơi hoang đảo thì cũng phải đưa ra một kỳ hạn nhất định chứ, nhưng giờ thì hay rồi, cái gì cũng không nói, thậm chí cả xác nhận nhiệm vụ thế nào cũng không có. Việc đầu tiên cần làm là ổn định đội ngũ, vậy thì sau khi ổn định xong thì làm gì tiếp, đây lại là một chuyện đáng lo lắng khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.